Địa Tạng Vương đứng dậy chắp tay thi lễ, sau đó bi thương nói: "Mong lão sư giúp ta!"
Bạch Cẩm khẽ lắc đầu: "Không phải ta không muốn giúp ngươi nhưng ta chỉ là một người ngoài, thật sự không giúp được chuyện trong Tây Giáo!"
Địa Tạng Vương bất lực đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, Đa Bảo Như Lai thật đáng giận.
Đột nhiên Bạch Cẩm đập tay, bừng tỉnh nói: "Có rồi!"
Sau đó hắn xoay người, gọi ra bên ngoài: "Cô Lương, ngươi vào đây một lát."
Cô Lương lập tức tung tăng chạy vào, cười hì hì hỏi: "Sư huynh, ngươi tìm ta có việc gì?" Miệng nàng đỏ au, hiển nhiên lại vừa ăn vụng trái cây gì đó.
Bạch Cẩm cười tủm tỉm: "Sư muội, tầng thứ ba của ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian đã có thể mở được chưa?"
"Tầng thứ ba?" Khuôn mặt Cô Lương đầy vẻ mờ mịt.
"Khụ khụ! Chính là nghiệp vụ cho thuê mà ta định làm đó."
Cô Lương lập tức bừng tỉnh: "Sư huynh, ngươi nói cái kia á?"
Bạch Cẩm cười hỏi: "Đúng vậy! Xong chưa?"
Cô Lương lắc đầu nói: "Chưa!"
Bạch Cẩm lập tức nghẹn họng.
Địa Tạng ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Sư huynh, nghiệp vụ cho thuê ngươi vừa nói là cái gì?"
"Ôi!" Bạch Cẩm thở dài, thong thả nói: "Mặc dù Tiệt Giáo ta đã sụp đổ nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều pháp bảo. Ta không nhẫn tâm để những pháp bảo này bị bỏ xó nên đã đặc biệt mở một khu vực cho thuê pháp bảo ở tầng thứ ba, chỉ cần là người thông qua khảo hạch tiên thần thì đều có thể dùng Công Đức Kim Tiền để mượn pháp bảo.
Mặc dù ta không thể ra tay với Phật Giáo nhưng ta có thể cho ngươi thuê pháp bảo, giúp ngươi đánh lui quân địch."
Địa Tạng hoài nghi nói: "Lão sư, chỉ với một món pháp bảo nho nhỏ là có thể đối phó với Phật Đà của Tiểu Thừa Phật Giáo sao?"
"Chỉ cần chọn được pháp bảo phù hợp thì đối phó với mấy Đại La Kim Tiên cũng được. Địa Tạng, những pháp bảo này không giống với những pháp bảo thông thường, chúng đều là báu vật được Tiệt Giáo ta cất giấu."
Địa Tạng Vương vội vàng chắp tay thi lễ: "Mong lão sư giúp ta."
Bạch Cẩm hơi do dự, có vẻ khó xử: "Vốn dĩ nghiệp vụ này vẫn chưa mở, ta không nên cho ngươi thuê pháp bảo nhưng ai bảo ngươi gọi ta một tiếng lão sư chứ!"
Sau đó hắn thở dài: "Thôi được rồi! Cô Lương, đưa hắn lên tầng thứ ba xem bảo vật."
Cô Lương do dự nói: "Sư huynh, việc này không hợp quy củ."
Bạch Cẩm lập tức tỏ vẻ chính nghĩa: "Quy củ lập ra là để đánh vỡ, vì tình nghĩa sư đồ với Địa Tạng, hôm nay ta sẽ không tuân thủ quy củ này, mọi hậu quả cứ để ta gánh vác."
Địa Tạng Vương lập tức cảm động: "Lão sư, đệ tử đa tạ người!"
Bạch Cẩm ôn tồn nói: "Mau đi đi! Ngươi rời khỏi Linh Sơn quá lâu, e rằng sẽ xảy ra chuyện. Sau khi thuê được pháp bảo, hãy nhanh chóng rời đi!"
"Vâng! Vẫn mong lão sư cho biết loại pháp bảo nào mới phù hợp."
"Đắt tiền!"
Địa Tạng "ơ" lên một tiếng, quả nhiên vẫn là tác phong của lão sư, đơn giản mà thô bạo. Hắn nhanh chóng xoay người, đi theo Cô Lương ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Cô Lương đã tung tăng trở lại, cười hì hì nói: "Sư huynh, Địa Tạng Vương đi rồi."
Bạch Cẩm cười hỏi: "Hắn thuê pháp bảo gì vậy?"
"Sư huynh, Địa Tạng Vương vừa thuê một cái hắc oản."
Cô Lương tò mò hỏi: "Sư huynh, đó là pháp bảo gì vậy? Ta thấy giá niêm yết rất đắt!"
"Hắc oản? Chắc là cái kia rồi, Địa Tạng thật tinh mắt."
"Sư huynh, rốt cuộc là cái gì vậy?" Cô Lương nũng nịu kêu lên.
Bạch Cẩm cười nói: "Nó tên là Đại Hắc Oản do Bình Tâm nương nương luyện chế thành, có tác dụng trấn áp nguyên thần, ẩn chứa quy luật luân hồi của Địa Phủ, đương nhiên giá trị không rẻ."
"Ôi! Vậy mà lại là đồ do Bình Tâm nương nương luyện chế, sư huynh, ngài không lo Đại Hắc Oản sẽ bị Phật Giáo thu lấy sao?" Cô Lương lo lắng hỏi.
Bạch Cẩm không thèm để ý nói: "Để Địa Tạng bồi thường là được, không bồi thường nổi sẽ để hắn lấy thân trả nợ, dùng một món pháp bảo đổi lấy một vị Bồ Tát cổ lão của Phật Giáo, ta còn cầu không được!"
Cô Lương trừng mắt nhìn. Ôi, làm mất rồi còn phải bồi thường ư?
"Sư huynh, như thế cũng được sao, vậy thì cho dù như thế nào, chúng ta cũng không bị thiệt đúng không?"
Bạch Cẩm gật đầu cười.
"Sư huynh, ngươi thật độc ác."
Bạch Cẩm tức khắc nổi giận: "Nói chuyện kiểu gì đấy? Như thế này mà gọi là độc ác sao? Ta chỉ đang nhiệt tình giúp người thôi."
Sau đó hắn sâu xa nói: "Cô Lương, ngươi phải thay đổi tâm tính, hiện tại chúng ta đang giúp đỡ Địa Tạng bọn hắn, giúp bọn hắn chống lại sự chèn ép đến từ Đại Thừa Phật Giáo và Tiểu Thừa Phật Giáo, giúp bọn hắn thực hiện lý tưởng hoài bão của mình, chúng ta mới là phe chính nghĩa. Bọn hắn còn phải đa tạ chúng ta đó!"
"Sư huynh, đa tạ." Truyền âm của Địa Tạng Vương truyền tới từ xa.
"Ngươi xem, đúng chưa?"
Cô Lương lập tức lớn tiếng kêu lên: "Vâng, ta đã nhớ, chúng ta đang giúp bọn hắn, tuyệt đối không hại người."
Bạch Cẩm hài lòng nói: "Như vậy mới đúng! Đi, ra hoa viên nhổ cỏ giúp ta!"
Cô Lương nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
...
Linh Sơn Thánh Địa có rất nhiều đỉnh núi cao vút, đỉnh núi nào cũng lấp lánh phật quang, trong đó hai tòa Linh Sơn của Nhiên Đăng Phật Tổ và Như Lai Phật Tổ là cao nhất.
Điện thờ của Địa Tạng Vương Bồ Tát đứng sừng sững trên một tòa Linh Sơn tại Linh Sơn Thánh Địa, Địa Tạng Vương ngồi ngay ngắn trong điện, phía dưới có rất nhiều Bồ Tát La Hán đang ngồi xếp bằng, tha thiết nhìn hắn.