Hai ngày nữa trôi qua, Bạch Cẩm lại gặp được Dược Sư Phật ở trong căn phòng này.
Hắn vỗ vai Dược Sư Phật, cảm khái nói: "Trong Phật Giáo, ngươi chính là người hợp ý ta nhất, cũng là người được ta coi trọng nhất, ta đã cho ngươi vay tiền, trở về nhớ làm việc thật chăm chỉ!
Ta tin chắc vị trí Phật Tổ sẽ là của ngươi, tam giới cũng sẽ trở nên phồn vinh hưng thịnh dưới sự hướng dẫn của ngươi."
Dược Sư Phật chắp tay thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh, ta chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư huynh."
Bạch Cẩm nắm chặt tay, đặt ở trước mặt: "Cố gắng lên! Mặc dù ta không thể nhúng tay vào chuyện của Phật Giáo nhưng ta sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của ngươi."
Dược Sư Phật kiên định gật đầu, sau đó mặc trường bào ngăn cách thần niệm, hăm hở sải bước ra ngoài. Thân ảnh lóe lên, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Đại Thế Chí và Lục Áp cũng lần lượt tìm tới. Sau khi vay được lượng lớn Huyền Hoàng Kim Tiền và Công Đức Kim Tiền, bọn hắn lại lặng lẽ rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của kim tiền, Di Lặc, Dược Sư, Đại Thế Chí và Lục Áp vốn đã mất đi sức cạnh tranh lại có thể tỏa sáng lần nữa. Bọn hắn dùng kim tiền mở đường, lôi kéo hàng loạt phật tử của Phật Giáo về phía mình. Phật Giáo vốn đang phân ra hai thái cực là Đại Thừa Phật Giáo và Tiểu Thừa Phật Giáo, giờ đây lại trở nên hỗn loạn lần nữa. Cao tầng thì ngươi tranh ta đoạt, trung hạ tầng thì vui mừng hưng phấn, tình hình có thể nói là vô cùng rối ren.
...
Trong Đại Lôi Âm Tự, Đa Bảo Như Lai ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trên đài sen phía dưới là đám người Khẩn Na La và Định Quang Hoan Hỉ Bồ Tát.
Định Quang Hoan Hỉ Bồ Tát có chút nóng nảy: "Phật Tổ, hiện nay có rất nhiều đệ tử Phật Giáo đã bị lôi kéo, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay chúng ta cũng lấy một ít kim tiền để thu hút môn đồ."
Vẻ mặt Như Lai Phật Tổ vô cùng bình tĩnh, âm thanh to lớn vang lên: "Khẩn Na La, ngươi thấy thế nào?"
Khẩn Na La cau mày: "Bổn sư, việc này có chút kỳ quái! Theo ta được biết thì Di Lặc bọn hắn không có nhiều công đức như vậy."
Đa Bảo Như Lai ung dung nói: "Có người muốn nhiễu loạn Phật Giáo!"
Mọi người lập tức nhìn về phía Đa Bảo Như Lai, chờ đợi Phật Tổ giải thích.
Đa Bảo nói lớn: "Ta rất quen thuộc với những thủ đoạn âm thầm như vậy, khích bác ly gián, dùng kim tiền dọn đường, chắc chắn Bạch Cẩm đã nhúng tay vào chuyện này."
Định Quang Hoan Hỉ Bồ Tát bừng tỉnh: "Nhất định là hắn, mấy đồng tiền này đều được lấy từ Thiên Đình."
Ở phía dưới, đông đảo Bồ Tát La Hán cũng đang nhỏ giọng bàn luận.
"Là Bạch Cẩm sư huynh..."
"Không phải Bạch Cẩm sư huynh, bây giờ là Bạch Cẩm, hoặc là Câu Trần Đế Quân."
"Thủ bút của Bạch Cẩm vô cùng lớn, chắc hẳn lần này hắn đã đầu tư vào đó rất nhiều công đức."
"Nghe nói thứ Bạch Cẩm không thiếu nhất chính là công đức."
"Đáng ghét! Tiêu phí lượng lớn công đức cũng phải làm loạn Phật Giáo ta, quả nhiên tác phong của hắn vẫn không thay đổi."
...
Âm thanh to lớn của Đa Bảo Như Lai vang lên: "Định Quang Hoan Hỉ Bồ Tát, Mã Nguyên Bồ Tát, Tì Lô Bồ Tát, Pháp Giới La Hán."
Định Quang Hoan Hỉ Bồ Tát, Mã Nguyên Bồ Tát, Tì Lô Bồ Tát và Pháp Giới La Hán lập tức đứng lên chắp tay bái lạy, sau đó cung kính nói: "Phật Tổ!"
"Ta sắc phong các ngươi làm Định Quang Hoan Hỉ Phật, Mã Nguyên Tôn Vương Phật, Tì Lô Phật và Pháp Giới Tôn Phật, lệnh cho các ngươi cầm Phật Điệp của ta đi chinh phạt loạn phật chi đồ, cũng đặc xá cho các ngươi tội sát sinh!"
Bốn vị Phật Đà mừng rỡ kêu lên: "Tôn pháp chỉ!"
Đám Định Quang Hoan Hỉ Phật lập tức dẫn các đệ tử trước đây của Tiệt Giáo đi xuất chinh, đối tượng chinh phạt đầu tiên chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát.
...
Tại Thiên Đình, Bạch Cẩm đang chợp mắt trong Điểu Sào, vừa hơi mở mắt đã nhìn thấy Cô Lương đang cúi người tìm ăn trong hoa viên, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra kéo lấy Hỏa Long Quả.
Bạch Cẩm khẽ ho khan, ung dung nói: "Đừng động, vẫn chưa chín đâu."
Cô Lương lập tức rụt tay đứng dậy: "Ta thấy hình như nó có sâu rồi."
"Ha ha... làm gì có con sâu nào dám đến Điểu Sào?"
"Địa Tạng cầu kiến Đế Quân!" Một âm thanh vang lên bên ngoài Điểu Sào.
Bạch Cẩm lập tức xoay người. Ơ, sao Địa Tạng lại tới đây? Chẳng lẽ lại không có tiền sao?
Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi Điểu Sào đã nhìn thấy Địa Tạng lo lắng đứng đó, cà sa trên người rách rưới, Tì Lô Quan nghiêng lệch, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Bạch Cẩm kinh ngạc hỏi: "Địa Tạng, ngươi làm sao đấy?"
Địa Tạng Vương chắp tay thi lễ, bi phẫn kêu lên: "Lão sư, Tiểu Thừa Phật Giáo không màng võ đức, mấy vị Đại La Kim Tiên đồng loạt vây công đệ tử!"
Bạch Cẩm vội vàng chìa tay ra: "Mau vào bên trong nói chuyện!"
Bạch Cẩm đưa Địa Tạng Vương vào trong Điểu Sào, sau đó chia ra chủ khách ngồi tại đại sảnh, Địa Tạng cũng kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra.
Địa Tạng Vương tỏ vẻ tức giận: "Khi có tranh chấp ở Phật Giáo, từ trước đến giờ bọn ta luôn luôn lấy đức phục người, luận đạo phân thắng bại, thế nhưng Tiểu Thừa Phật Giáo lại vô đức, thấy vạn Phật tôn thờ ta thì đột ngột hạ độc thủ."
Bạch Cẩm cũng kinh ngạc nói: "Sao có thể như vậy được?" Sự kinh ngạc này không hề giả dối chút nào, từ bao giờ mà sư huynh lại trở nên quả quyết như vậy chứ, trực tiếp hất bàn, lấy lực đè người, trước kia không phải hắn rất ôn hòa sao?
Bạch Cẩm cũng không nghĩ xem bản thân có thân phận gì, hắn chính là hòn ngọc quý trên tay Thông Thiên. Cho dù muốn hất bàn, Đa Bảo cũng không dám!