Bạch Cẩm vỗ vai Di Lặc Phật, chân thành khuyên: "Sư đệ, nếu ở phương Tây không thoải mái thì chi bằng ngươi tới Thiên Đình đi! Nếu vi huynh có bàn đào để ăn thì ngươi cũng có hạt đào để gặm."
Di Lặc lập tức phục hồi tinh thần, bất lực nói: "Đế Quân nói đùa rồi."
Bạch Cẩm cũng cười ha ha: "Đừng để bụng! Thấy ngươi ngột ngạt quá nên ta nói đùa tí thôi."
"Sư huynh, gần đây Địa Tạng đang phát ra một lượng lớn kim tiền ở Phật Giáo, lôi kéo rất nhiều Bồ Tát La Hán trong Phật Giáo, thanh thế vô cùng lớn, không biết sư huynh có biết không?"
Bạch Cẩm suy nghĩ một lát, sau đó áy náy nói: "Không dối gạt sư đệ, mặc dù sáng ý xây dựng ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian là của ta nhưng ta lại ít khi hỏi tới, từ trước đến giờ mọi việc đều do Cô Lương xử lý, hay để ta hỏi Cô Lương xem sao."
"Sư huynh, không cần rắc rối như vậy, có lẽ hắn đã tới ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian để đổi tiền, những năm qua hắn thật sự tích lũy được không ít công đức ở Âm Sơn Địa Phủ."
Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Việc Địa Tạng dùng tiền lôi kéo đệ tử Phật Giáo có tác dụng thật sao?"
Di Lặc gật đầu, u oán nói: "Thật sự rất hữu dụng!"
Trong mắt toát lên vẻ hâm mộ: "Bây giờ mỗi lần Địa Tạng Vương Bồ Tát xuất hành đều sẽ có hàng vạn đệ tử Phật Giáo ủng hộ, nhất hô bách ứng, giống như thế lực to lớn thứ ba ngoài Nhiên Đăng Phật Tổ và Đa Bảo Phật Tổ vậy."
Bạch Cẩm tỏ ra chính nghĩa nói: "Mở đường bằng kim tiền thì há có thể lâu dài. Sư đệ, chúng ta phải lấy phật lý phục người!"
"Sư huynh, phải lấy kim tiền dẫn bọn hắn vào điện thì mới có người nghe phật lý của ta, vẫn mong sư huynh giúp đỡ."
"Sư đệ muốn ta giúp ngươi như thế nào?"
Di Lặc Phật do dự một lát, sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Tại đám cưới của Khổng Tuyên trước đây, sư huynh từng nói nếu ta cần, huynh có thể cho ta vay ít kim tiền, không biết cho vay là ý gì?"
Trong lòng Bạch Cẩm khẽ động, mắc câu rồi, thế nhưng hắn lại cố ra vẻ khó xử: "Không dối gạt sư đệ, cho vay này chính là một loại nghiệp vụ mà ngân hàng dự định triển khai.
Nói một cách đơn giản thì ngân hàng sẽ đưa tiền cho ngươi trước, sau một thời hạn nhất định, ngươi sẽ phải trả cả vốn lẫn lãi, lãi suất được căn cứ vào thời hạn cho vay. Nhưng bây giờ nghiệp vụ này vẫn chưa được mở tại ngân hàng!"
Ánh mắt Di Lặc Phật sáng lên, đây chính là thứ mình cần! Nếu có thể đoạt được vị trí Phật Tổ nhờ vào vay tiền thì một chút lợi tức nho nhỏ có đáng là gì.
Di Lặc lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ, sau đó vội vàng nói: "Sư huynh kính yêu, mong sư huynh giúp cho, sư đệ ta vô cùng cảm kích."
Bạch Cẩm suy nghĩ một lát rồi thở dài: "Ôi! Ai bảo ngươi là sư đệ của ta chứ! Trong Phật Giáo ngươi là người hợp ý ta nhất, cũng là người được ta coi trọng nhất, vậy đi! Ta sẽ hỏi thăm Cô Lương chuyện vay tiền."
Di Lặc nhanh chóng đứng dậy, cảm động nói: "Đa tạ sư huynh!
Sư huynh, nếu có ngày trở thành Phật Tổ, ta chắc chắn sẽ vĩnh kết đồng tâm, cùng chung phồn vinh với phương Đông."
Bạch Cẩm giơ ngón tay cái tỏ ý tán dương: "Ta rất thích điểm này ở ngươi."
Di Lặc lại do dự, sau đó tôn kính hỏi: "Sư huynh kính yêu, bao giờ ta mới có thể vay được?"
Bạch Cẩm tươi cười nói: "Huynh đệ, ngươi đừng gấp gáp, cho dù là vay tiền thì cũng cần có điều lệ, nếu muốn vay tiền, ngươi buộc phải đưa ra vật thế chấp."
"Vật thế chấp là gì?"
"Sư đệ ngươi tới ngân hàng vay tiền, nếu vay mà không trả thì chẳng phải ngân hàng ta sẽ thua thiệt sao?"
Di Lặc lập tức tỏ ra chính nghĩa: "Ta há lại là loại người vô liêm sỉ như vậy?"
"Đương nhiên ta tin tưởng sư đệ nhưng quy củ này không thể bỏ được, như vậy đi! Sư đệ ngươi cứ tạm thế chấp một vật nào đó rồi ta sẽ giải quyết cho ngươi."
Di Lặc suy nghĩ một lát, sau đó duỗi tay, lòng bàn tay lóe lên quang mang, một bộ Kim Nao lập tức xuất hiện: "Đây là pháp bảo Kim Nao của ta, có thể làm vật thế chấp được không?"
Bạch Cẩm nhận lấy Kim Nao, quan sát một lát rồi nói: "Hậu Thiên Linh Bảo, hơi kém một chút nhưng ai bảo ngươi là sư đệ của ta chứ! Có Kim Nao rồi ta sẽ đi vay giúp ngươi."
Di Lặc chắp tay thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh!"
"Ngươi chờ một chút!"
Chỉ chốc lát sau, Bạch Cẩm đã từ bên ngoài bước vào, hắn cầm trong tay một bản hiệp nghị rồi bảo Di Lặc ký tên đồng ý. Cuối cùng, Di Lặc lấy được Huyền Hoàng Kim Tiền và Công Đức Kim Tiền, lén lén lút lút chạy đi trong vui vẻ.
Bạch Cẩm ngồi trong lầu các, nhìn hiệp nghị vay nợ của Di Lặc với vẻ mặt tươi cười, chỉ bằng một Hậu Thiên Linh Bảo Kim Nao nho nhỏ đã muốn vay một lượng lớn Công Đức Kim Tiền? Ta đâu có ngu như vậy? Bạch Cẩm vẫy vẫy hiệp nghị vay nợ, hiệp nghị này chính là lời thề Thiên đạo. Có cái này rồi, sau này hắn sẽ có thể chơi đùa Phật Giáo thật vui vẻ.
Bạch Cẩm cười như không cười ngồi ở trước bàn. Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư, Đại Nhật Như Lai, các ngươi không chạy thoát được đâu!
Khụ khụ! Đột nhiên Bạch Cẩm ho khan hai tiếng, sau đó nỉ non: "Không được, sao ta có thể nghĩ ra những âm mưu quỷ kế này chứ? Cứ như ta là nhân vật phản diện vậy. Ta đang giúp bọn hắn, ta chỉ muốn tốt cho bọn hắn thôi! Ta đang giúp bọn hắn, ta chỉ muốn tốt cho bọn hắn thôi!..." Sau khi lẩm bẩmmấy câu, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ chất phác thật thà như trước.