Địa Tạng Vương Bồ Tát thong dong ngồi trên đài sen ở chủ vị, ta cứ không nói đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Ta sẽ để các ngươi gấp muốn chết! Có một lão sư thần thông quảng đại thật tốt!
Âm thanh to lớn của Đại Nhật Như Lai vang lên: "Vừa không thể nói, vừa không làm được, Địa Tạng Vương Tôn Giả phải cẩn thận."
Uy hiếp ta? Địa Tạng Vương nghiêng đầu nhìn Đại Nhật Như Lai, sau đó cười nói: "Đa tạ Đại Nhật Như Lai nhắc nhở, tự ta sẽ cẩn thận, gần đây Phật Giáo không yên ổn, chư vị Phật Đà Bồ Tát vẫn nên sớm tránh nạn thì hơn."
Di Lặc Đại Thế Chí và chư Phật Bồ Tát nhanh chóng biến mất trong phật quang.
...
Hôm sau, trong Điểu Sào tại Thiên Đình, Bạch Cẩm và Vân Tiêu đang ngồi đánh cờ ở hoa viên.
"Chiếu tướng..." Vân Tiêu cười khẽ, sau đó đẩy quân thiên binh về phía trước.
Bạch Cẩm nhìn bàn cờ trầm ngâm một lúc, cuối cùng bất lực nói: "Được rồi! Ta nhận thua."
Vân Tiêu bật cười: "Sư huynh, có muốn chơi thêm một ván nữa không?"
Bạch Cẩm lập tức ho khan: "Thôi! Ta vốn cũng khá am hiểu về nó, chúng ta chơi loại khác đi."
"Sư huynh còn biết chơi loại cờ nào nữa?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, phóng khoáng nói: "Từ xa xưa ngũ tinh đồng tuyến, thiên cơ có vô hạn chi thuyết, ta thiện ngộ tinh thần vận chuyển cả trăm năm mới ngộ ra được một ván cờ, tên là Ngũ Tử Kỳ!"
"Khi lĩnh ngộ tinh thần vận chuyển, chắc hẳn sư huynh đã đạt được những thứ vô cùng huyền ảo!"
Thạch Cơ phiêu diêu đi từ ngoài vào trong, xuyên qua Lục Ấm Tiểu Đạo sum xuê, đến khi tới nơi liền kêu lên: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm lập tức nghiêng đầu nhìn sang, cười ha hả nói: "Thạch Cơ cũng tới rồi! Thật khéo, vi huynh có phát minh ra một trò chơi mới, ngươi và Vân Tiêu cùng lên đi, ta sẽ để các ngươi lĩnh giáo trình độ uyên bác của ta tại Ngũ Tử Kỳ."
Thạch Cơ tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống: "Sư huynh, bây giờ bên ngoài đang lan truyền một tin đồn có liên quan đến phương Tây."
"Tin đồn gì?" Bạch Cẩm tò mò hỏi.
Thạch Cơ ho khan, sau đó trịnh trọng nói: "Khiếp sợ! Không ngờ Địa Tạng Vương đại từ đại bi lại bị chèn ép!"
"Quá đáng sợ, việc Phật Tổ của Phật Giáo ra đời lại còn có nội tình như vậy."
"Thật kinh hãi, vị trí Phật Tổ không phải của Địa Tạng Vương Bồ Tát!"
"Mau xem hành trình vượt ngục của Địa Tạng Vương Bồ Tát!"
"Một bát áp chúng Phật, Địa Tạng Vương vô địch hậu thế!"
"Thiên mệnh thuộc về Địa Tạng, ngân hàng tặng pháp bảo."
"Sư huynh, phần lớn đều là những tin đồn thổi phồng Địa Tạng Vương, hiện tại chúng đã lan rất rộng rồi.
Khóe miệng Bạch Cẩm giật giật, mặc dù cần phải tuyên truyền hình tượng bản thân nhưng Địa Tạng Vương khoác lác hơi quá rồi đó!
Vân Tiêu cũng bật cười: "Địa Tạng thật thú vị, sau khi nghe những đề tài này, ngay cả ta cũng muốn tìm hiểu nội tình trong đó."
Thạch Cơ nói: "Sư muội, sau khi dò xét, chúng ta phát hiện những tin tức này không phải do Địa Tạng Vương truyền ra."
"Ồ! Vậy mà lại không phải Địa Tạng!" Bạch Cẩm cũng có chút kinh ngạc, vốn tưởng đây là thủ đoạn của Địa Tạng nhưng hóa ra lại không phải hắn.
Vân Tiêu tò mò hỏi: "Không phải Địa Tạng thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ là đệ tử của hắn sao?"
Thạch Cơ nói với vẻ mặt cổ quái: "Theo như điều tra của ta thì tin tức này hẳn là bắt nguồn từ Đại nguyên soái của Thiên Hà thủy quân.
Tám chục ngàn thủy quân dưới trướng Thiên Bồng Nguyên Soái đã được điều động, lặng lẽ tung những tin tức này ra khắp hồng hoang, cuối cùng ngày càng lan rộng, được chúng sinh bàn luận hăng say."
Vân Tiêu tỏ vẻ kinh ngạc: "Thủ đồ đời thứ ba của Nhân Giáo? Vậy mà lại là hắn!"
Bạch Cẩm cũng lẩm bẩm với vẻ mặt cổ quái: "Thật đúng là thủy quân! Thiên Bồng, hóa ra ngươi làm Đại nguyên soái như vậy."
Một khi tin tức này được truyền đi, phàm là những người từng nghe thấy nó đều sẽ vô thức chú ý tới phương Tây, phản ứng đầu tiên trong lòng bọn hắn chính là Địa Tạng đã lan truyền nó. Cho dù không phải Địa Tạng thì cũng sẽ liên quan đến hắn. Nếu không đi điều tra, ai có thể ngờ được người truyền tin tức ra ngoài lại là Thiên Hà thủy quân?
Trong mắt Vân Tiêu lóe lên một tia sáng: "Sư huynh, việc những tin tức này bị truyền ra có ảnh hưởng tới mưu đồ của ngươi không?"
Bạch Cẩm gật đầu cười nói: "Đương nhiên là có, ta vốn còn đang nghĩ xem làm sao để thản nhiên dẫn đám người Di Lặc tới đây thuê bảo, bây giờ thì hay rồi, thanh thế Địa Tạng đang lên, tự nhiên sẽ bức đám người Di Lặc phải tới đây."
"Như vậy xem ra còn là ảnh hưởng tốt, Thiên Hà thủy quân đã giúp chúng ta một việc lớn!"
Bạch Cẩm nói: "Là Đại sư bá giúp ta, ta vẫn luôn mưu đồ ở Thiên Đình, làm sao những thủ đoạn này có thể qua mắt Đại sư bá được? Hẳn là Đại sư bá đã bảo Thiên Bồng Nguyên Soái loan tin, giúp ta một tay."
Thạch Cơ hỏi: "Sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Chờ đi! Đám người Di Lặc đã cảm nhận được áp lực, hẳn là sẽ nhanh tới."
...
Một ngày sau, trên tầng thứ ba của ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian tại Cửu Trọng Thiên, Bạch Cẩm đang đứng cùng một kẻ mập mạp, xung quanh lơ lửng bọt khí, bên trong mỗi một bọt khí chính là một món pháp bảo.
Di Lặc xúc động nói: "Không ngờ pháp bảo của Địa Tạng lại đến từ nơi này, đáng hận! Khoảng thời gian qua ta lại vô duyên vô cớ bị hắn bắt nạt."
Bạch Cẩm cười nói: "Sư đệ, đây là nghiệp vụ cho thuê pháp bảo mà ngân hàng vừa mới triển khai, nếu sư đệ có ý thì cũng có thể thuê một món pháp bảo."
Di Lặc cau mày trầm ngâm, sau đó nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm: "Sư huynh, có phải kim tiền của đám Đại Thế Chí và Dược Sư cũng tới từ đây không?"