Bạch Cẩm mờ mịt, nghi ngờ nói: "Đại Thế Chí, Dược Sư gì cơ, ta không biết!"
"Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát và Đại Nhật Như Lai Phật cũng đột nhiên có nhiều kim tiền để mua chuộc đệ tử ở Phật Giáo, theo ta được biết thì bọn hắn cũng không có nhiều công đức để tiêu xài như vậy, có phải sư huynh cũng nên cho ta một lời giải thích hay không?"
"Sư đệ chờ một lát, ta đi tìm hiểu tình huống cụ thể trước đã!"
Bạch Cẩm lớn tiếng kêu lên: "Cô Lương!"
Cô Lương lập tức chạy vào từ bên ngoài, sau đó cười hì hì: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Cười đùa cợt nhả ít thôi! Ta hỏi ngươi, Đại Thế Chí, Dược Sư Phật và Đại Nhật Như Lai Phật cũng tới đây vay tiền sao?"
Cô Lương gật đầu đáp: "Đúng vậy! Bọn hắn đều đến đây."
"Vì sao không báo cho ta?"
"Sư huynh, bọn hắn vay mượn đúng quy tắc, ta cảm thấy không cần phải quấy rầy sư huynh."
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Lẽ nào ngươi không biết Di Lặc Phật và ta có quan hệ thân thiết? Cuộc tranh đoạt giữa các Phật Tổ đang ở thời điểm mấu chốt, sao chúng ta có thể ủng hộ địch chứ?
Cô Lương, ngươi khiến ta quá thất vọng."
Cô Lương ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Cẩm: "Nhưng mà sư huynh à, ta là Thần Tài mà! Kiếm tiền cho ngân hàng vốn là công việc thuộc phận sự của ta, hơn nữa đây cũng là ý của Hạo Thiên Thượng Đế vĩ đại."
Bạch Cẩm quát to: "Cô Lương, ngươi đừng quên chức Thần Tài của ngươi là do ta sắc phong, ngươi phải nghe lời ta."
Cô Lương cười khanh khách: "Sư huynh, ta là Thần Tài của Thiên Đình, ta nghe lời Hạo Thiên Thượng Đế.
Nếu sư huynh không còn việc gì nữa thì ta đi trước đây, ngân hàng còn rất nhiều việc cần ta xử lý!" Nàng xoay người sải bước đi ra ngoài, chẳng mấy chốc thân ảnh đã biến mất không còn tăm hơi.
Bạch Cẩm nổi giận: "Thật đáng giận, không ngờ nàng lại đầu quân cho Hạo Thiên, chắc chắn là chuyện này vẫn còn tiếp diễn."
Di Lặc bên cạnh hỏi với vẻ khó hiểu: "Sư huynh, lẽ nào ngươi và Hạo Thiên Thượng Đế bất hòa?"
Bạch Cẩm thở dài ủ rũ nói: "Để sư đệ chê cười rồi. Không giấu gì sư đệ, vốn dĩ chức trách của Tứ Ngự Thiên Đình là kìm hãm Hạo Thiên Thượng Đế. Có thể nói quan hệ giữa chúng ta là kẻ thù cũng chẳng ngoa.
Nhưng bây giờ ta bị đồng môn phản bội, thật là mất mặt!"
Di Lặc cảm thán: "Chỗ nước cao chảy xuống chỗ trũng, đời là thế đấy." Bỗng nhiên hắn nghĩ tới Phật Giáo hỗn loạn không phải vì tranh đoạt vị trí Phật Tổ kia sao? Ngay cả Phật Đà cũng không tránh được chữ "tham"!
Bạch Cẩm vừa xấu hổ vừa tức giận: "Hay cho một Hạo Thiên Thượng Đế dám đào người của ta, hành vi quá đê tiện. Kiểu gì cũng có một ngày ta báo thù này! Sông có khúc người có lúc, đừng khinh thần tiên yếu!"
Di Lặc vỗ tay, vui vẻ nói: "Hay lắm! Sư huynh nói đúng ý ta."
Bạch Cẩm nhìn Di Lặc tỏ lòng áy náy: "Xin lỗi sư đệ, bây giờ ta mất quyền khống chế ngân hàng rồi. Điều duy nhất ta có thể làm là hạ thấp phí thuê cho ngươi, đó là nỗ lực lớn nhất trong khả năng của ta."
Di Lặc cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh!"
"Không biết sư đệ muốn thuê pháp bảo gì?"
Di Lặc ngẩng đầu nhìn từng khối bọt khí trôi lơ lửng giữa trời, nhất thời bị hoa mắt. Nhiều pháp bảo thật đấy! Cái nào mình cũng muốn!
Bạch Cẩm vẫy tay, tức thì một khối bọt khí bay tới, trong bọt khí có một cuốn sách và một lá bùa.
"Sư đệ, đây là một trong những chí bảo viễn cổ hệ trớ trú có tên là Đinh Đầu Thất Tiến Thư, có khả năng giết người trong vô hình. Ngươi thấy thế nào?"
Đinh Đầu Thất Tiến Thư? Sắc mặt Di Lặc thoáng thay đổi, hắn vội vàng lên tiếng: "Sư huynh, ngươi lấy đâu ra Đinh Đầu Thất Tiến Thư này?"
Bạch Cẩm giải thích: "Vào Phong Thần Chiến ngày xưa có một ma thần viễn cổ tự xưng là Thần Ma Chi Chủ trấn áp rất nhiều đệ tử Tiệt Giáo ta.
Sư phụ của ta thi pháp tìm được hắn rồi tiện tay giết chết, những thứ này đều được tìm thấy trong thế giới không gian của Thần Ma Chi Chủ, xem như là chiến lợi phẩm đi!"
Di Lặc Phật khẽ gật đầu. Thì ra là thế, điều này có thể giải thích tại sao tất cả các thành viên trong đại đội chấp pháp bị phong ấn lúc phong thần đều phá phong ra ngoài cùng một lúc, chắc là do khi đó Thần Ma Chi Chủ vẫn lạc.
Di Lặc không hề nghi ngờ lời giải thích của Bạch Cẩm. Nếu có người ngoài ra tay trấn áp hàng loạt đệ tử Phật Giáo thì chắc chắn là hai vị giáo chủ đương thời cũng sẽ ra tay tiêu diệt kẻ đó. Có điều những pháp bảo này lại rơi vào tay Bạch Cẩm, thật đáng tiếc!
Di Lặc thành khẩn nói: "Sư huynh, Đinh Đầu Thất Tiến Thư này là pháp bảo của Phật Giáo ta, có thể trả lại Phật Giáo ta được không?"
Bạch Cẩm nở nụ cười: "Sư đệ cứ đùa, đây là chiến lợi phẩm của Tiệt Giáo ta, nếu sư đệ thích thì có thể thuê mà."
"Sư huynh, ngươi không nể tình thật ư?"
"Sư đệ, những pháp bảo này thuộc về sư phụ ta, ta cũng chẳng có cách nào!
Sư đệ, nếu ngươi tiếc thì thuê đi!"
Di Lặc Phật lắc đầu: "Thôi vậy! Đinh Đầu Thất Tiến Thư này vô duyên với ta! Mời sư huynh giới thiệu những pháp bảo khác."
Bạch Cẩm lại vẫy tay, một khối bọt khí khác bay tới, một thanh đoản đao lơ lửng bên trong. Hắn giới thiệu: "Đây là Hóa Huyết Thần Đao. Chỉ cần nó rạch ra một vết thương thì cho dù là Bất Hủ Kim Tiên cũng phải hóa thành máu loãng, Đại La Kim Tiên cũng phải đau đớn không chịu nổi. Sư đệ có vừa ý không?"
Di Lặc Phật lắc đầu đáp: "Quá hung ác!"
Bạch Cẩm tiện tay hất Hóa Huyết Thần Đao ra rồi lại vẫy tay, một khối bọt khí bay đến, trong đó có một chiếc hồ lô đỏ.