Bạch Cẩm tươi cười nói: "Ngươi xem chiếc hồ lô đỏ Cát Tường Như Ý này đi, bên trong chứa bảy bảy bốn chín cây Thái Dương Thần Châm, thần châm tỏa ra ánh sáng soi rọi chu thiên, quả là từng đợt kim quang chói lọi, hàng nghìn hàng vạn tia thụy khí. Cái này thì sao?"
Di Lặc Phật lắc đầu: "Cái này gò bó lắm."
"Lục Hồn Phiên thì sao? Cờ phất mây trôi, hoành tráng không?"
"Không được may mắn cho lắm!"
"Càn Khôn Cung, Chấn Thiên Tiễn mà Hiên Viên hoàng đế thời viễn cổ để lại đã đủ may mắn chưa?"
"Không đủ uy lực!"
...
Sau một lúc lâu, Bạch Cẩm nhìn Di Lặc mà không biết nói gì hơn: "Sư đệ, cái này không được cái kia cũng không được, rốt cuộc ngươi muốn pháp bảo như thế nào? Không phải là ngươi đùa giỡn ta đấy chứ?"
"Sư huynh đừng trách!" Di Lặc Phật ngập ngừng chốc lát mới nói: "Không biết sư huynh có pháp bảo nào có thể khắc chế bình bát kia không?"
Bạch Cẩm thắc mắc: "Bình bát? Bình bát nào cơ?"
Di Lặc Phật chỉ tay, trước mặt xuất hiện một cảnh tượng. Trong cảnh tượng ấy có một bình bát vàng lấp lánh xoay tròn giữa không trung và một đám đệ tử Phật Giáo lảo đảo nghiêng ngả bước đi ở bên dưới.
Khóe môi Bạch Cẩm giần giật, đây là bình bát hả? Đây chẳng phải là cái bát đen to bự do Bình Tâm nương nương luyện chế sao? Không ngờ sau khi thuê nó về, Địa Tàng Vương Bồ Tát lại tô màu cho nó, đẳng cấp tăng cao tức thì, đúng là một nhân tài mà!
Bạch Cẩm vẫy tay, một quang cầu bay tới lơ lửng trước mặt hắn, trong quang cầu là một cây sáo trúc.
Hắn giới thiệu: "Cây sáo này tên là Lục Căn Thanh Tịnh Địch, sóng âm thổi ra có thể ổn định tâm thần, cũng có thể dùng để tấn công, uy năng không thua gì bình bát. Xét từ phương diện nào đó thì thậm chí nó còn mạnh hơn bình bát."
Di Lặc lập tức nở nụ cười: "Chính là cái này."
Bạch Cẩm duỗi tay lấy Lục Căn Thanh Tịnh Địch ra, sau đó thân thiết bảo: "Sư đệ, để ta đi làm thủ tục cùng ngươi. Ta sẽ giảm chi phí đến mức thấp nhất."
Di Lặc tỏ lòng cảm kích: "Đa tạ sư huynh!" Hắn thầm cảm thán trong lòng, xét về phương diện nào đó thì Bạch Cẩm sư huynh đúng là người tốt!
Bạch Cẩm dẫn Di Lặc đi ra ngoài, vừa đi vừa chân thành nói: "Sư đệ, ta sẽ áp dụng phí thuê thấp nhất cho ngươi, phí thủ tục thì miễn luôn.
Yêu cầu duy nhất là ngươi nhất định phải giành được tôn vị Phật Tổ. Ngươi là đệ tử Phật Giáo mà ta coi trọng nhất, nếu Phật Tổ không phải ngươi thì đúng là lẽ trời khó dung. Cứ dũng cảm xông lên chém giết đi! Ta vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi."
"Sư huynh, ta tuyệt đối không bao giờ quên công ơn huynh giúp đỡ!"
Chốc lát sau trong không gian tầng ba, Bạch Cẩm nhiệt tình tiễn Di Lặc.
Di Lặc Phật vừa mới rời khỏi đó, Cô Lương lập tức tung tăng chạy vào, cười khanh khách nói: "Sư huynh, lúc nãy ta diễn thế nào?"
"Ha ha, ngươi nói xem?" Bạch Cẩm trợn mắt.
Cô Lương ngoẹo đầu cười hì hì: "Sư huynh, ta cảm thấy mình diễn rất giỏi! Ta tập nhiều lần lắm đó!"
Bạch Cẩm bực mình bảo: "Làm gì có ai phản bội mà còn cợt nhả như ngươi? Ta bị ngươi chọc tức suýt phì cười luôn."
Cô Lương giơ hai tay chống nạnh, thở hổn hển phản bác: "Sư huynh, đấy là do ngươi không hiểu chân lý diễn kịch thôi.
Sư tỷ nói cái này gọi này cảm giác tương phản, có thể tạo nên hiệu quả mâu thuẫn mãnh liệt."
Bạch Cẩm vươn tay búng đầu Cô Lương, hậm hực nói: "Ta hoàn toàn không thấy cảm giác tương phản gì hết, chỉ thấy một nữ hài ngu ngốc thôi."
Cô Lương bĩu môi thở phì phò nhìn Bạch Cẩm, đôi mắt trợn trừng. Thật đáng ghét, sư huynh lại búng mình!
Bạch Cẩm vừa nhìn vô số pháp bảo trên không trung vừa lẩm bẩm: "Thì ra bất tri bất giác mình đã thu thập được nhiều pháp bảo như vậy!"
Thấy Bạch Cẩm không để ý đến mình, Cô Lương không kìm được bèn hỏi: "Sư huynh, chúng ta nói như vậy Di Lặc có tin không?"
"Hắn sẽ tin! Bởi vì hắn không còn sự lựa chọn nào khác, cho dù trong lòng nghi ngờ thì hắn cũng tự tìm lý do lừa gạt chính mình."
Cô Lương thốt lên đầy kinh ngạc: "Vậy chẳng phải hắn là kẻ ngu sao?"
"Ha ha, như thế gọi là nan đắc hồ đồ (*).
Cô Lương, sau này có thể cho thần linh trên Thiên Đình thuê pháp bảo ở đây, còn người ngoài thì đừng cho thuê để tránh gây họa."
(*) Nan đắc hồ đồ: Đôi khi giả ngu sẽ tốt hơn.
Cô Lương gật đầu đáp: "Vâng!"
...
Sau khi rời khỏi ngân hàng, Bạch Cẩm không trở về Điểu Sào mà đi thẳng tới một nơi khác.
Thiên Hà xuyên suốt ba mươi ba tầng trời, Thiên Hà thủy là nhược thủy, ngay cả tiên thần cũng không thể qua sông.
Một con đê đồ sộ xây trên Thiên Hà, phụ trách chỉnh đốn và quản lý Thiên Hà để tránh cho Thiên Hà vỡ đê gieo họa cho nhân gian.
Từng thiên binh phấn chấn tinh thần đứng trấn thủ trên đê, nhìn về phương xa bằng ánh mắt kiên định.
Rầm! Trong Thiên Hà hình thành một xoáy nước khổng lồ. Hừ hừ! Hai tiếng hừ mũi truyền từ dưới đáy Thiên Hà vang vọng khắp không trung Thiên Hà.
Ào! Ào! Ào Từng cột nước trong Thiên Hà liên tục phóng lên cao rồi hóa thành từng đầu Thủy Long màu xanh lam quanh quẩn trên mặt sông, khuấy động Thiên Hà làm nhược thủy dâng sóng cuồn cuộn.
Ầm! Đột nhiên một thân ảnh lao từ trong xoáy nước ra, chân đạp lên đầu Thủy Long, trên người mặc khôi giáp màu bạc, áo choàng sau lưng bay phấp phới, vô cùng oai phong khí phách!
Tất cả Thiên Hà thủy quân trên đê đồng loạt chắp tay thi lễ và hô to: "Nguyên Soái uy vũ!"
Thiên Bồng Nguyên Soái cười ha ha mấy tiếng, thân ảnh chợt lóe sáng rồi xuất hiện trên đê. Nhược thủy cự long bay lượn trên mặt sông, ào ào ào... toàn bộ đều chui vào trong Thiên Hà làm bắn lên từng đợt bọt sóng khổng lồ.