Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 647 - Chương 647: Hiểu Sơ Sơ

Chương 647: Hiểu sơ sơ

Bộp bộp bộp!

Một tràng pháo tay vang lên: "Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời!"

Có người? Thiên Bồng Nguyên Soái giật mình, chợt nghiêng đầu nhìn lại, tức thì trông thấy Bạch Cẩm đứng bên cạnh đang mỉm cười nhìn mình.

Thiên Bồng Nguyên Soái vội vàng chắp tay thi lễ, cung kính chào hỏi: "Bái kiến Đế Quân!"

Chúng thiên binh thiên tướng cũng vội vàng chắp tay thi lễ, đồng thanh hô: "Bái kiến Đế Quân!"

Bạch Cẩm nhấc tay tươi cười bảo: "Tất cả đứng lên đi!"

Lúc này chúng thiên binh thiên tướng mới đứng dậy.

Thiên Bồng Nguyên Soái sải bước đi tới, cười ngây ngô hỏi: "Đế Quân đến đây có chuyện gì dặn dò?"

Bạch Cẩm nở nụ cười: "Đừng gọi ta là Đế Quân, vẫn nên gọi là sư thúc thì hơn!"

Thiên Bồng Nguyên Soái gãi đầu, vừa cười vừa nói: "Ta gọi ngài là sư bá vậy!"

"Không mời ta vào ngồi một lát à?"

Thiên Bồng Nguyên Soái vội vàng chìa tay mời: "Là do đệ tử sơ suất, mời sư bá theo đệ tử đi vào."

Thiên Bồng Nguyên Soái dẫn Bạch Cẩm đi tới Nguyên Soái Phủ bên cạnh, tiến vào phủ rồi đi vào trong một tòa đại điện.

Trên đường đi, Bạch Cẩm quan sát xung quanh. Người ta thường nói "bẩn như chuồng heo" hoàn toàn là bôi nhọ, rõ ràng là phủ nha của tên Thiên Bồng này rất sạch sẽ.

Hai người đi vào bên trong đại điện, Thiên Bồng Nguyên Soái ngồi xuống, có thị giả dâng nước trà.

Bạch Cẩm bưng tách trà lên uống một hớp rồi mỉm cười khen ngợi: "Trà Long Phượng rất ngon!"

Thiên Bồng thoáng đắc ý: "Hì hì, đây là trà sư gia ban thưởng, đệ tử cũng chỉ có một ít thôi."

Bạch Cẩm bật cười: "Nếu ngươi thích thì đến chỗ ta mà lấy, ta vẫn còn mấy trăm cân trà Long Phượng của Bát Cảnh Cung."

Nụ cười chợt cứng đờ trên gương mặt, Thiên Bồng Nguyên Soái bỗng cảm thấy lòng khó chịu. Ta dốc sức dốc lòng như thế mà sư gia chỉ tặng ta ít lá trà, vậy mà ngài có hẳn mấy trăm cân?

Thiên Bồng Nguyên Soái lập tức chắp tay nói: "Tạ ơn sư bá!"

Bạch Cẩm đặt tách trà xuống rồi hỏi: "Thiên Bồng, đột nhiên hôm qua tam giới lan truyền một số tin tức về Địa Tạng, chuyện này có liên quan tới ngươi không?"

Đôi mắt ti hí của Thiên Bồng đảo lia lịa, hắn ngơ ngác trả lời: "Sư bá, ngài nói lời đồn gì cơ? Đệ tử chẳng biết gì hết.

Sư bá, ngài cũng biết tam giới nhiều việc, ngày nào đệ tử cũng thao luyện thủy quân, dốc sức vì tương lai của Thiên Đình, thật sự không có thời gian phân thần đi quan tâm tới mấy lời đồn đãi bịa đặt kia."

Bạch Cẩm chỉ vào Thiên Đồng, bật cười ha hả: "Ngươi không thành thật nhé, Thạch Cơ đã tra ra ngươi từ lâu rồi."

Thiên Bồng Nguyên Soái lập tức nhăn mặt nói: "Sư bá kính yêu ơi, đệ tử chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, nào ngờ lại bị các tướng sĩ dưới quyền truyền đến tam giới. Đệ tử không cố ý thật mà!

Sư bá à, dạo này đệ tử vẫn luôn kinh hồn bạt vía, sắp sợ chết khiếp rồi đây, mong sư bá nhất định phải giữ bí mật giúp ta!"

Bạch Cẩm cười ha ha: "Thiên Bồng, chút thủ đoạn ấy của ngươi quá non, vả lại ngươi chẳng giống đồ đệ của Huyền Đô tí nào."

Thiên Bồng Nguyên Soái lí nhí nói: "Sư bá, đây đều là đệ tử học từ ngài, có điều ta chỉ học được sơ sơ thôi."

Bạch Cẩm lập tức nghiêm mặt quát: "Ngươi đừng nói bậy, từ trước tới giờ sư bá của ngươi luôn quang minh lỗi lạc, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với thiên địa, danh tiếng thuần khiết không tì vết vang dội khắp hồng hoang."

Thiên Bồng Nguyên Soái gật đầu như giã tỏi, nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt sùng bái. Nhìn đi, đây mới là mục tiêu mà chúng ta theo đuổi!

Bạch Cẩm hắng giọng nói: "Hiện tại ta có chuyện muốn nhờ ngươi đi làm!"

Thiên Bồng vỗ ngực đảm bảo: "Mời sư bá dặn dò, nếu là việc nằm trong khả năng thì đệ tử tuyệt đối không từ chối."

Bạch Cẩm nói bằng giọng điệu sâu xa: "Thiên Bồng à, Thiên Đình chúng ta chú trọng nhất là công bằng công chính, đúng là Địa Tạng Vương Bồ Tát lao khổ công cao nhưng Di Lặc Phật cũng không kém, có cống hiến vượt trội cho Phật Giáo.

Sao Thiên Đình chúng ta có thể bên nặng bên nhẹ, chỉ khen ngợi Địa Tạng mà bỏ quên Di Lặc Phật kia chứ? Chúng ta nên công bố cống hiến của Di Lặc Phật cho mọi người biết!"

Thiên Bồng Nguyên Soái gật đầu lia lịa, sư bá nói rất hay. Hắn vội vàng lên tiếng: "Sư bá, đệ tử nhất định sẽ dốc sức làm."

Bạch Cẩm tỏ ý hài lòng: "Vậy thì tốt! Thiên Bồng à, ngươi phải nhớ là chỉ có tốt và xấu thì không có ý nghĩa, chỉ có thông qua đối lập mới có thể làm nổi bật được cái tốt cái xấu của một người, cho dù muốn khen một người thì cũng nên có một người làm nền, như vậy mới có thể nổi bật hơn. Ngươi nói xem có đúng không?"

Thiên Bồng Nguyên Soái ngơ ngác nhìn Bạch Cẩm: "Sư bá, cái này mà ngài cũng hiểu ư?"

Bạch Cẩm khiêm tốn nói: "Hiểu sơ, hiểu sơ thôi!"

Thiên Bồng Nguyên Soái thình lình đứng dậy, thốt lên đầy kích động: "Sư bá, ngài nói rất có lý, trước giờ ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn luôn không tìm ra.

Bây giờ câu nói của ngài đã thức tỉnh đệ tử! Không sai, chính là thiếu đối lập!"

Hắn chắp tay thi lễ thật sâu: "Xin sư bá vui lòng chỉ giáo!"

Bạch Cẩm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi! Ngươi đã thành tâm thỉnh giáo thì ta sẽ chỉ điểm cho ngươi chút thủ đoạn điều giáo thuỷ quân.

Thủy quân của Thiên Đình bảo vệ Thiên Đình, dẫn dắt xu thế của Thiên Hà cuồn cuộn. Khi Thiên Hà yên ả, thủy quân khuấy đảo làm dậy sóng. Lúc Thiên Hà cuộn trào dữ dội, thủy quân lại dẹp thủy thế.

Lấy yếu thắng mạnh, lấy sức mạnh của thủ quân dẫn dắt Thiên Hà..."

Thiên Bồng Nguyên Soái bên cạnh nghe mà gật đầu lia lịa. Sư bá thật lợi hại, nói rất có lý!

...

Bình Luận (0)
Comment