Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661: Ngươi Muốn Làm Gì?

Chương 661: Ngươi muốn làm gì?

A Tu đi xuống dưới lầu, bình tĩnh lên tiếng: "Ta muốn kiệu và chiêng trống."

Khâu Cát chợt hoàn hồn, cười ha ha nói: "Ngươi chuẩn bị kết hôn với Đại trưởng lão đấy à?"

A Tu bình tĩnh nhìn hắn.

Khâu Cát ngừng cười, lập tức quát: "Đi chuẩn bị kiệu và chiêng trống mau lên!"

Tức thì có hai hòa thượng chạy ra ngoài, chạy mấy bước còn không nhịn được ngoảnh đầu nhìn. Hôm nay A Tu đẹp quá!

Chốc lát sau A Tu ngồi trên cỗ kiệu hoa lệ đi đến Đại Hoa Tự dưới sự bảo vệ của hai nhóm tăng lữ, dọc đường đi khua chiêng gõ trống, hết sức náo nhiệt.

...

Trong một căn nhà gỗ ngoài thành, Khẩn Na La ngồi xếp bằng trước tượng Phật, cúi đầu tụng kinh.

Ta nên diệt độ tất cả chúng sinh, diệt độ tất cả chúng sinh rồi mà không có một chúng sinh nào thật sự diệt độ. Vì cớ sao? Tu Bồ Đề, nếu Bồ Tát còn tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sinh, tướng thọ giả ắt không phải là Bồ Tát..."

Khẩn Na La nhắm mắt nhíu mày, miệng tụng kinh song trong đầu không ngừng hiện ra mọi điều liên quan đến A Tu. Tiếng tụng kinh càng lúc càng to, trán hắn đẫm mồ hôi, tay lần tràng hạt cũng càng lúc càng nhanh, nguyên thần trong cõi tối tăm nhảy nhót, da mặt giần giật.

Cạch! Tràng hạt trong tay Khẩn Na La đứt phựt, hạt châu rơi lạch cạch đầy đất, lăn ra xung quanh. Trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng: A Tu mặc giá y đỏ rực nằm nghiêng trong kiệu, trước ngực cắm một thanh chủy thủy đỏ thẫm.

Sắc mặt Khẩn Na La trở nên tái nhợt trong nháy mắt, hắn đột ngột đứng dậy, thân ảnh lóe lên rồi biến mất tăm.

Trên đường phố phồn hoa vang lên khúc nhạc tươi vui, hai đội tăng lữ bảo vệ kiệu đi trước, bách tính trong thành tụ tập bên đường chỉ trỏ cỗ kiệu, nhỏ giọng bàn tán. Do kẻ có lòng riêng truyền bá nên tin tức A Tu đến Đại Hoa Tự lan truyền với tốc độ chóng mặt, không ít người đang thảo luận về chuyện giữa A Tu và Khẩn Na La, ai nấy đều khinh thường A Tu và cảm thấy không đáng thay cho Khẩn Na La.

Ầm! Đột nhiên, một đạo phật quang tỏa sáng trên đường, một hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng bào đứng trong phật quang.

Kiệu lập tức dừng lại, hơn ngàn người thuộc hai đội tăng lữ vội vàng rảo bước vây quanh kiệu.

Khâu Cát giận dữ quát: "Khẩn Na La, ngươi muốn làm gì?"

Khẩn Na La cất bước đi về phía cỗ kiệu.

Khâu Cát nổi giận hét to: "Giết!"

Đông đảo tăng lữ cầm vũ khí xông tới tấn công Khẩn Na La, ánh mắt hung ác.

Khẩn Na La vung tay áo, một đạo phật quang lăn tăn như sóng nước đập bốp lên người chúng tăng lữ.

Toàn bộ tăng lữ lập tức hét thảm thiết bay ngược ra đằng sau. Một chuỗi âm thanh bồm bộp vang lên, tất cả đều rơi xuống đường, va vào sạp hàng, tình cảnh hỗn loạn. Vũ khí xoay tròn bay vèo vèo trên không rồi ầm ầm rơi xuống đất.

bách tính xung quanh luôn miệng kêu la không ngừng.

"Khẩn Na La đến hả?"

"Ta biết ngay Khẩn Na La không phải kẻ vô tình vô nghĩa mà!"

"Nhưng hắn không sợ Đại trưởng lão sao?"

"Sao Khẩn Na La lại thích tiện nhân A Tu cơ chứ!"

...

Mấy đại hán khiêng kiệu cuống quít đặt kiệu xuống, xoay người hoảng hốt chạy trốn.

Thân ảnh Khẩn Na La chợt lóe lên rồi xuất hiện trước của kiệu. Hắn vươn tay vén rèm che kiệu lên, trước mắt hắn là A Tu mặc giá y đỏ rực trước ngực cắm một thanh chủy thủy, máu tươi chảy ra.

Trong lòng Khẩn Na La trào dâng cảm xúc đau lòng xen lẫn tức giận tột cùng. Hắn vội vàng chìa tay, một đạo phật quang bao phủ quanh người A Tu.

A Tu trong phật quang từ từ mở mắt ra, cố mỉm cười nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi đến rồi! Ta lừa ngươi đấy!"

Khẩn Na La mấp máy khóe môi, phật quang càng mạnh hơn.

Ánh mắt A Tu dần mơ màng, nàng thều thào nói: "Vô dụng thôi, thanh thủy thủ này có từ lúc ta chào đời, tên là A Tu Huyết Chủy, không ai có thể cứu ta.

Tiểu hòa thượng, ta muốn ngươi ôm ta."

Khẩn Na La buông thõng tay trong bất lực, gật đầu buồn bã nói: "Được!" Hắn khom người ôm đối phương.

"Tiểu hòa thượng, hôm nay ta có đẹp không?"

"Đẹp!"

"Ta ăn mặc như vậy vì ngươi đấy, ta muốn lấy ngươi, khụ khụ..."

"Được!" Khẩn Na La ôm A Tu đi ra ngoài, hai hàng nước mắt tuôn rơi ngoài tầm kiểm soát.

"Tiểu hòa thượng, hôm nay là ngày ta kết hôn với ngươi, ngươi phải vui chứ!"

Khẩn Na La cố nặn ra nụ cười vui vẻ, giọng nói xen lẫn tiếng khóc: "Ta vui lắm!"

"Hãy ôm chặt ta, ta lạnh quá!"

Khẩn Na La siết chặt tay ôm A Tu, toàn thân khẽ run rẩy.

Bách tính trong thành đứng hai bên đường dõi mắt nhìn theo Khẩn Na La bế A Tu cất bước chân nặng nề chầm chậm rời đi, giờ khắc này không gian yên tĩnh không một tiếng động.

A Tu nằm trong lòng Khẩn Na La, bàn tay dần buông thõng, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi ngậm cười.

Khẩn Na La dừng bước, quỳ phịch xuống đất, ngửa mặt lên trời gào to: "Phật Tổ!" Giọng nói vang dội văng vẳng trong không trung trên thành trì.

Trong âm thanh "rầm rầm rầm" nặng nề, hàng ngàn hàng vạn người mặc áo giáp cầm mâu ùn ùn kéo đến, thành trì chìm trong u ám, tất cả bách tính hốt hoảng chạy trốn trong nháy mắt, vô cùng ồn ào hỗn loạn.

Đại trưởng lão dẫn theo tăng lữ trong Đại Hoa Tự cũng chạy tới.

Bình Luận (0)
Comment