A Tu nhìn đối phương, há hốc miệng không phản bác được.
Đại trưởng lão tiến hai bước, vươn bàn tay ba ngón tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của A Tu rồi cười ha hả: "Trừ khi ngươi báo đáp ta."
A Tu run rẩy cả người, cố nén kích động rụt tay về. Nàng trầm giọng nói: "Đại trưởng lão, ngài muốn ta báo đáp thế nào?"
Đại trưởng lão cười sang sảng: "Ta muốn ngươi trở lại làm ngươi lúc trước."
A Tu cảm thấy đầu óc choáng váng, chân lảo đảo mấy bước, trong lòng trào dâng nỗi tuyệt vọng bi ai. Khó khăn lắm nàng mới bước ra khỏi bóng tối chạy tới ánh sáng, vậy mà bây giờ lại phải quay về trong bóng tối. Ta thật sự không thể trốn thoát vận mệnh này sao?
Trong đầu A Tu bất giác nghĩ đến tiểu hòa thượng đã mang ánh sáng vô tận đến cho mình, hai hàng nước mắt tràn mi, khóe môi run rẩy. Nàng thấp giọng nói: "Được!"
Đại trưởng lão cười sằng sặc: "Tốt lắm, vậy thì tới đi!" Ánh mắt sáng lập lòe, hắn duỗi tay ôm A Tu.
A Tu lập tức lùi về sau một bước, trong tay chợt xuất hiện một thanh chủy thủ màu đỏ thẫm chắn trước ngực.
Đại trưởng lão lập tức dừng bước, nghiêm nghị chất vấn: "A Tu, ngươi làm gì thế?"
A Tu kiên định nói: "Ta muốn nhìn thấy Khẩn Na La an toàn."
Đại trưởng lão khựng lại giây lát rồi cười ha hả: "Được thôi, ba ngày sau ta sẽ cho người đi đón ngươi."
"Được!" A Tu siết chặt chủy thủ, xoay người đi ra ngoài.
...
Hai ngày sau, một tốp binh lính cầm xích dắt Khẩn Na La ra khỏi địa lao, dùng chìa khóa mở xích, sau đó vừa vung cây thương trong tay đánh lên người Khẩn Na La vừa quát: "Cút đi!"
Khẩn Na La lảo đảo vài bước, chắp hai tay trước ngực đi ra ngoài, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Ta thắng rồi!
...
Chập tối trên cầu đá bên ngoài hồng lâu, Khẩn Na La vẫn ngồi xếp bằng thấp giọng tụng kinh thư như mọi khi.
A Tu giẫm lên ánh trăng chậm rãi đi tới, khom người khoác trường bào màu xanh nhạt lên người Khẩn Na La rồi dịu dàng nói: "Tiểu hòa thượng, đêm lạnh rồi."
Khẩn Na La mở mắt ra, cười khẽ: "Ta tự biết ấm hay lạnh."
A Tu đứng thẳng lên, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Tiểu hòa thượng, ta muốn đa tạ ngươi! Đa tạ ngươi đã đưa ta đi cảm nhận thế giới tràn ngập ánh sáng, ngươi thực sự đã độ hóa ta!"
Khẩn Na La cũng nở nụ cười xán lạn.
"À đúng rồi tiểu hòa thượng, ngươi xem ta mang cho ngươi cái gì này!" Nàng lấy một quả trứng gà đỏ trong ngực ra đưa tới trước mặt đối phương.
Khẩn Na La vươn tay nhận trứng gà đỏ.
"Tiểu hòa thượng, ta sắp kết hôn rồi!"
Bộp! Trứng gà đỏ lăn khỏi tay Khẩn Na La rơi xuống cầu đá, ánh mắt hắn đờ đẫn.
A Tu làm như không phát hiện ra, vẻ mặt đong đầy hạnh phúc: "Hắn cũng là tiểu hòa thượng, hắn rất tốt với ta, hắn sẽ ra mặt vì ta, sẵn lòng giặt giũ nấu cơm cho ta, còn kể chuyện cho ta nghe nữa. Thật ra hắn không biết hắn chẳng có tí thiên phú kể chuyện gì cả, còn hơi ngốc nghếch nữa."
Khẩn Na La ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của A Tu, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả, tựa như đau mà cũng giống như khổ. Hắn lẩm bẩm: "Có lẽ như vậy cũng rất tốt!"
"Tiểu hòa thượng, ngươi nói cái gì rất tốt cơ?" A Tu tò mò hỏi.
Khẩn Na La khẽ mỉm cười: "Ta nói ngươi có thể tìm được hạnh phúc và tương lai, như vậy rất tốt!"
A Tu nở nụ cười hạnh phúc: "Ta cũng cảm thấy rất tốt!"
Nàng vỗ vai Khẩn Na La, vừa cười vừa nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi không cần lo cho ta, ta lấy hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Khẩn Na La gật đầu cười gượng: "Ta biết rồi!"
"Ta về trước đây, ngươi đừng ngồi lâu quá, đêm khuya lạnh lắm!"
"Ừ!"
Khẩn Na La nhìn theo A Tu tung tăng vui vẻ chạy vào trong hồng lâu rồi lập tức biến mất. Cửa hồng lâu khép lại ngăn cách hai thế giới.
Một lát sau Tiểu Lục lén lút ló đầu nhìn ra ngoài rồi lại rụt về xoay người nhìn A Tu.
Nàng thì thầm: "Tiểu thư, hắn đi rồi."
A Tu lập tức xoay người bước nhanh vào trong phòng mình trên lầu hai rồi mở cửa sổ ra, có thể trông thấy cầu đá nước chảy bên ngoài nhưng người trên cầu đã không còn.
A Tu ngồi trước cửa sổ tiu nghỉu nhìn cầu đá như có thể nhìn thấy thân ảnh kia trên cầu. Lần này nàng ngồi cả một đêm. Tiểu hòa thượng, ta đã nói là sẽ không tiếp khách nữa.
...
Sáng sớm hôm sau trong hồng lâu, A Tu ngồi trước bàn trang điểm nghiêm túc tô vẽ, giá y hồng bào tô điểm cho nàng vô cùng lộng lẫy.
Tiểu Lục rảo bước lên lầu, đứng ngoài cửa phòng nói nhỏ: "Tiểu thư, tên Khâu Cát kia đến rồi."
"Tiểu Lục, ngươi đi đi!" Giọng nói ủ rũ của A Tu vọng ra từ trong phòng, không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Tiểu Lục cuống cuồng nói: "Tiểu Thư, ngài không cần ta nữa ư? Có phải ta có điểm nào chưa tốt không? Rời khỏi ngài rồi, ngài bảo ta phải đi đâu đây?"
"Trở về vương cung đi!"
Tiểu Lục bên ngoài phòng cứng đờ cả người, thấp giọng nói: "Tiểu thư, ngài biết cả rồi."
"Đa tạ ngươi đã chăm sóc ta những năm qua. Ta để lại một ít tiền tài trong hộp gấm dưới lầu, ngươi cầm hết đi."
Tiểu Lục im lặng quay về phía căn phòng thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài, không động đến tiền tài trong hộp gấm, đi thẳng ra khỏi hồng lâu. Nàng là người của vương cung, bây giờ phải quay về.
Không lâu sau A Tu mặc giá y hồng bào đi từ trên lầu xuống, gót chân hoa sen, hồng y tố thủ, đầu đội hoa quan, phong hoa tuyệt thế.
Đám tăng lữ Khâu Cát vẫn chờ bên ngoài nãy giờ đều nhìn đến ngây người.