Chập tối A Tu vui vẻ đi vào trong hồng lâu, mặt mày tươi cười hệt như thiếu nữ, khác hoàn toàn A Tu trước đây.
Nàng vừa mới đặt chân vào hồng lâu đã dừng bước ngay tức khắc vì trông thấy một tăng lữ đứng trong đại sảnh.
A Tu cảnh giác hỏi: "Khâu Cát hộ pháp, ngươi đến chỗ ta làm gì?"
Khâu Cát cười khẽ: "Tất nhiên là đến làm khách."
Mặt A Tu chợt biến sắc, trong lòng trào dâng nỗi bất an. nàng nghiêm nghị nói: "Khâu Cát hộ pháp, ta không tiếp khách nữa rồi."
"Không do ngươi quyết định." Khâu Cát bước một bước, nháy mắt thân ảnh đã đến trước mặt A Tu và chộp lấy ngực nàng.
"Á!" A Tu hoảng sợ thét lên, bất giác lùi về sau, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ màu đỏ thẫm.
Đột nhiên một đạo phật quang nở rộ trước mặt A Tu, Khâu Cát lập tức bay ra ngoài, va rầm vào bức tường, xuyên thủng tường rơi xuống mặt đất bên ngoài, không ngừng lăn lộn.
Một thân ảnh toàn thân tỏa ra bạch quang đứng trước mặt A Tu, chắp hai tay trước ngực, cúi đầu không nói gì.
A Tu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên: "Tiểu hòa thượng!"
Thân ảnh Khẩn Na La mờ dần rồi tan biến.
Bùn đất bên ngoài cuộn trào hình thành một cái khe, cuối khe là Khâu Cát giãy giụa đứng dậy rồi che ngực lảo đảo rời đi.
A Tu cất tiếng ngâm nga mềm mại, mỉm cười nói: "Còn nói mình không quan tâm ta." Nàng đắc ý đi lên lầu, còn cái hốc lớn kia thì không cần để ý.
Trên cầu đá cách hồng lâu không xa, một đạo bạch quang lóe lên, thân ảnh Khẩn Na La xuất hiện. Hắn xoay người nhìn về phía hồng lâu lẩm bẩm: "Sao tự dưng mình lại xuất hiện ở đây?"
Hắn giơ tay che ngực, lẩm bẩm một mình: "Cảm giác này là bực, là giận! Nhưng tại sao phải giận?"
Khẩn Na La lập tức ngồi xếp bằng trên cầu đá, dõi mắt nhìn Hồng Lâu từ xa. Nội tâm chưa từng dao động trong suốt ngàn vạn năm qua tràn đầy cảm xúc đặc biệt, còn quấy nhiễu nội tâm hắn hơn cả Phật pháp.
...
Ở một nơi khác, Khâu Cát loạng choạng chạy về Đại Hoa Tự, lao tới trước Đại trưởng lão đang tọa tháp.
Đại trưởng lão khẽ mở mắt bình tĩnh nhìn Khâu Cát bên dưới.
Khâu Cát giãy giụa đứng dậy, quỳ một chân trên đất nói: "Đại trưởng lão, Khẩn Na La đang bảo vệ đi A Tu, ta không phải là đối thủ của hắn."
Đại trưởng lão bật cười ha ha: "Xem ra giữa Khẩn Na La và A Tu đã xảy ra một vài chuyện thú vị."
Sau khi phun máu ứ Khâu Cát lập tức cảm thấy khá hơn nhiều. Hắn sốt ruột lên tiếng: "Đại trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Kỳ hạn ba tháng sắp đến rồi."
"Khẩn Na La lợi hại lắm hả?"
Khâu Cát ngập ngừng giây lát rồi gật đầu: "Người được Tiểu Thừa Phật Giáo phái tới truyền giáo chắc chắn có thực lực rất mạnh.
Đại trưởng lão cười khẽ: "Bất kể hắn là Tiên hay là Phật, đã hạ phàm đến truyền giáo thì phải tuân theo Nhân đạo tuần hoàn, mà Nhân đạo lại lấy vương quyền làm đầu.
Ngươi đi báo với Ti Lạc Vương, bảo hắn bắt Khẩn Na La với tội danh tự ý truyền giáo, nhiễu loạn quốc gia."
Khâu Cát giãy giụa đứng dậy đáp: "Vâng!" Sau đó che ngực đi ra ngoài.
Đại trưởng lão lẩm bẩm: "A Tu, ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Không lâu sau Vân Bà La Môn điều động cấm quân bắt được Khẩn Na La, giam hắn vào ngục. Từ đầu đến cuối Khẩn Na La không hề chống cự.
Trong thời gian qua Khẩn Na La làm nhiều việc thiện ở Vân Bà La Môn, hơn nữa có thể nói là vụ bê bối giữa hắn và A Tu đã nổi tiếng khắp Vân Bà La Môn từ lâu. Bây giờ đột nhiên hắn bị bắt dẫn tới bách tính Vân Bà La Môn bàn tán xôn xao.
Khâu Cát trở lại miếu thờ, trông thấy Đại trưởng lão hắn lập tức vui mừng nói: "Đại trưởng lão thật cơ trí, Khẩn Na La đã bị bắt và không hề chống cự y như ngài đã nói."
Đại trưởng lão khẽ mỉm cười: "Sự lựa chọn vô cùng sáng suốt."
Khâu Cát nói với ánh mắt rực lửa: "Đại trưởng lão, ta lập tức tới hồng lâu bắt A Tu tiếp khách."
"Ngươi không cần tới, A Tu sẽ tự đến."
Sau khi Khẩn Na La bị bắt, A Tu cũng rất lo lắng, nàng nghe ngóng tin tức về hắn khắp nơi, tất cả đám quyền quý nàng quen biết lúc trước đều tỏ ý bó tay.
Cuối cùng A Tu đi tới trước Đại Hoa Tự ngẩng đầu nhìn miếu thờ rồi bước vào.
Trong đại điện, A Tu gặp Đại trưởng lão đã lập tức cúi người thi lễ: "A Tu tham kiến Đại trưởng lão!"
Đại trưởng lão lập tức đứng dậy, bước đến đỡ hai tay A Tu, đồng thời cười ha ha nói: "Ôi, giữa chúng ta không cần đa lễ."
Tu lập tức lùi về sau hai bước giãy khỏi hai tay của Đại trưởng lão, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Đại trưởng lão xoa tay, đứng thẳng người cười híp mắt: "A Tu, hôm nay ngươi tới đây vì chuyện gì? Lẽ nào ngươi nhớ ta?"
"Nghe nói Quốc vương đã bắt Khẩn Na La, xin Đại trưởng lão nói vài câu giúp hắn, tha cho hắn."
Đại trưởng lão ngừng cười, khẽ lắc đầu bảo: "Khẩn Na La tự ý truyền giáo ở Vân Bà La Môn, vi phạm quốc pháp."
A Tu vội vàng lên tiếng: "Đại trưởng lão, Khẩn Na La không truyền giáo, hắn chỉ giúp đỡ những người cần giúp đỡ mà thôi."
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu: "A Tu, Quốc vương bệ hạ nói hắn truyền giáo tức là hắn truyền giáo."
"Chẳng phải Quốc vương bệ hạ nghe lời ngài sao?"
Đại trưởng lão nở nụ cười khe khẽ: "Nhưng tại sao ta phải giúp hắn?"