Bạch Trạch Yêu Thánh đứng dậy, lấy một chiếc bạch cốt bút ra, tiện tay vẽ một cánh cửa ngay trước mặt, sau đó vươn tay mở cửa. Phía đối diện là núi non trùng điệp, yêu khí ngùn ngụt, một vùng cung điện trải dài tọa lạc trên dãy núi.
Bạch Trạch Yêu Thánh cất bước đi vào trong cánh cửa, nháy mắt đã xuyên qua thời không xuất hiện trước cung điện.
Cánh cửa được vẽ bằng mực ở cung điện bên trong Đại Lôi Âm Tự dần loang ra rồi dung nhập vào hư không, biến mất không còn tăm hơi.
Bên trong Đại Lôi Âm Tự trống trải, Như Lai Phật Tổ ngẫm nghĩ chốc lát rồi cất tiếng gọi: "Kim Thiền Tử!"
Một đạo kim quang lóe lên trước Đại Lôi Âm Tự hóa thành một tiểu hòa thượng với y phục xốc xếch, mặt mày hết sức lạnh lùng kiêu ngạo.
Kim Thiền Tử cất bước đi vào Đại Lôi Âm Tự, đi đến đại điện. Khi trông thấy Phật Tổ ngồi trên chủ vị, đáy mắt mắt xuất hiện vẻ sợ hãi. Hắn chắp hai tay trước ngực thi lễ, cung kính hô: "Đệ tử bái kiến bản sư!"
Giọng nói lớn trang nghiêm của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Kim Thiền Tử, ngươi tới Tần Triều ở Nam Chiêm Bộ Châu lệnh cho Thiền gia ra tay châm ngòi bách gia nội chiến."
Trong mắt Kim Thiền Tử lóe lên một đạo huyết sắc, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười. Hắn thấp giọng hỏi: "Bản sư, đệ tử có thể ra tay không?"
Như Lai Phật Tổ bình tĩnh cất lời: "Ta tặng ngươi Phật Điệp, xá tội sát sinh."
Kim Thiền Tử hớn hở nói: "Tạ ơn bản sư!" Hắn lập tức xoay người chạy ra ngoài, hóa thành một đạo kim quang rồi biến mất dạng.
...
Tại hoàng đô Hàm Dương của Tần Triều, từng tòa lầu cao san sát mọc lên như nấm, ngay cả ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng, dòng người trong chợ đêm qua lại không ngớt tựa như thành trì không có ban đêm.
Một tòa kiến trúc tháp cao đứng sừng sững trong bóng đêm, một nam tử trung niên anh tuấn cao lớn đứng trên đỉnh tháp ở tầng cao nhất, đầu đội mũ cao, trên người mặc áo choàng tím, trên áo choàng vẽ vân văn màu vàng, vô cùng hoa lệ.
Nam tử đứng dựa vào lan can nhìn xuống toàn thành Hàm Dương, một lão giả hơi mập mạp cung kính khom lưng đứng đằng sau.
Nam tử anh tuấn cao lớn cất lời cảm khái: "Mặc dù Nhân tộc có sức lực nhỏ yếu nhưng bọn hắn đã tạo nên một nền văn minh phồn vinh, xứng đáng là nhân vật vĩnh hằng."
Lão giả hơi mập phía sau cung kính đứng đó, không nói một lời.
"Từ Phúc, ngươi đi chuẩn bị một chút! Thời điểm bách gia hỗn loạn chính là lúc ngươi tiến cung. Kế hoạch lần này chỉ có thể thành công, tuyệt đối không được phép thất bại. Tương lai của Âm Dương gia ta nhờ cả vào ngươi!"
Lão giả hơi mập cung kính đáp: "Vâng! Đệ tử tuyệt không làm nhục sứ mệnh!" Hắn đi lùi rời khỏi đỉnh tháp rồi xoay người rảo bước rời đi.
...
Nửa năm sau tại Bán U Quận ở phía Nam Tần Triều bộc phát nạn hạn hán, đất đai khô cằn ngàn dặm, một trận gió thổi qua làm khói bụi bay mịt trời. Phóng tầm mắt quan sát chỉ thấy dòng sông cạn khô, mặt đất nứt nẻ, cây cối chết khô.
Bách tính uể oải ngồi dưới bức tường râm mát với nét mặt đờ đẫn.
Một lão giả mặc quan bào đi lại trong thành trì, một đám quan viên đi theo phía sau.
Lão giả ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, hàng mày nhíu chặt: "Sao ta lại thấy mặt trời ở đây nóng quá mức thế nhỉ?"
Một quan viên phía sau thở hổn hển nói: "Thừa tướng, vạn dặm thiếu nguồn nước nên tất nhiên là nóng rồi."
Thừa tướng vừa ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực vừa lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại có hạn hán? Mặt trời còn nóng như vậy nữa chứ! Lẽ nào là thiên tai thật ư?"
Quan viên phía sau lau mồ hôi trán rồi nói: "Thừa tướng, xin ngài hãy mau chóng nghĩ cách, hiện giờ lương thực và nước cứu tế của chúng ta không còn nhiều."
Thừa tướng bình tĩnh cất lời: "Lại chuyển tới là được, phải vượt qua hạn hán bằng mọi giá."
Quan viên phía sau ngập ngừng nói: "Thừa tướng, ty chức đã trình tấu chương xin cứu tế từ lâu nhưng đã bị bác bỏ."
Thừa tướng lạnh mặt quát: "Kẻ nào bác bỏ?"
"Đình Úy Ti!"
Sắc mặt thừa tướng thoáng thay đổi, hắn hỏi: "Lý Tư của Pháp gia nói thế nào?"
Quan viên khom lưng nói nhỏ: "Đình úy nói quốc gia có pháp chế, phải thực hiện theo pháp chế, cho dù cứu trợ thiên tai cũng phải có pháp quy, tuyệt đối không được phân phối tiền bạc lương thực một cách xô bồ."
Thừa tướng lập tức giận dữ quát: "Hoang đường! Hiện tại đất đai ở cả một quận đã gặp thiên tai mà sao vẫn còn tuân thủ mấy cái pháp chế cứng nhắc này?"
"A Di Đà Phật!" Tiếng phật hiệu thình lình vang lên.
Một hòa thượng mập mạp bước ra chắp hai tay trước ngực với vẻ mặt trách trời thương dân.
Ai nấy đều nhìn hắn.
Hòa thượng mập chắp hai tay trước ngực thi lễ: "Pháp Ngộ thuộc Thiền gia tham kiến thừa tướng."
Thừa tướng hỏi: "Đệ tử Thiền gia, ngươi đến đây làm gì?"
Pháp Ngộ bày ra dáng vẻ trách trời thương dân: "Phía Nam đại hạn, bách tính lầm than, Thiền gia ta có lòng từ bi cũng sinh lòng thương xót, cho nên đến xem xem có thể giúp đỡ được gì không."
Thừa tướng nói thẳng không hề khách khí: "Nếu muốn giúp đỡ thì ủng hộ ít tiền bạc lương thực là tốt nhất, không cần ở đây làm bộ làm tịch."
Pháp Ngộ cười gượng nói: "Thiền gia ta là đất thanh tu, không có nhiều tiền bạc lương thực. Tuy nhiên, ta có một ý hay."
Thừa tướng nhìn hắn với thái độ khinh thường, sau đó lên tiếng: "Ngươi thì có ý hay gì chứ?"
Pháp Ngộ nghiêm mặt nói: "Thừa tướng, ta có thể biến tiền bạc lương thực cứu tế nhiều hơn gấp mấy lần."
Thừa tướng vội vàng hỏi: "Cách gì? Nói mau!"