Pháp Ngộ nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng thì thầm: "Thừa tướng, tiền bạc lương thực mà Hàm Dương phát xuống đều là lương thực thượng hạng, chi bằng đi tìm Tạp gia đổi lương thực thành bã rượu, trấu cám, vậy là tự dưng dôi ra gấp mấy chục lần lương thực."
Quan viên phía sau lập tức sốt sắng thốt lên: "Không được! Con người không phải súc vật, sao có thể lấy trấu cám cứu trợ thiên tai?"
Pháp Ngộ tỏ vẻ thương xót: "Vào năm đại nạn con người chẳng bằng súc sinh, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, ai còn để ý đến vấn đề không được ăn ngon nữa chứ?"
Hắn chắp hai tay trước ngực, khom người bái thật sâu và nói: "Xin thừa tướng mau chóng quyết định.
Thừa tướng phải vì kế sinh nhai của lê dân bá tánh!"
Tất cả quan viên phía sau đều lo lắng nhìn thừa tướng, nếu chuyện này lộ ra thì danh tiếng cả đời của thừa tướng sẽ bị hủy hoại.
Sắc mặt thừa tướng thay đổi mấy lần, hắn trầm tư một lúc rồi ngẩng đầu quyết định: "Nếu bệ hạ truy cứu trách nhiệm thì ta sẽ gánh vác một mình."
Quan viên phía sau nhìn nhau, đồng loạt chắp tay thi lễ nói: "Chúng ta cùng tiến cùng lùi với thừa tướng."
Pháp Ngộ nở nụ cười, chắp hai tay trước ngực tán dương: "Thừa tướng có tấm lòng từ bi, bần tăng thay mặt hàng nghìn hàng vạn bách tính tạ ơn thừa tướng."
...
Ở Hàm Dương có một tòa kiến trúc nguy nga vuông vắn tọa lạc ở trung tâm thành trì, trang nghiêm túc mục tinh xảo, cổng lớn mở rộng. Hai binh sĩ được võ trang đầy đủ đứng trước cổng, bên trái khôi giáp của binh sĩ khắc một chữ "pháp", bên phải khắc một chữ "binh". Nơi này là Đốc Sát Viện do Pháp gia và Binh gia hợp tác xây dựng, dùng để bắt giam những kẻ vi phạm pháp luật làm loạn kỷ cương.
Một hòa thượng mập và một nam tử trung niên mặc hắc y đi đến chỗ cách Đốc Tra Viện không xa, đứng trước một con hẻm nhỏ.
Hòa thượng mập tức giận nói: "Ta không ngờ Nho gia lại làm chuyện đó, tiền bạc lương thực cứu trợ thiên tai đều bị đại nho của Nho gia tham ô sạch, bách tính phải ăn vỏ trấu uống nước bẩn, bần tăng vô cùng đau lòng!"
Sắc mặt nam tử trung niên cực kỳ khó coi.
Hòa thượng mập bái lạy thật sâu, kích động nói: "Xin nhờ tiên sinh vạch trần chuyện Nho gia tham ô giả dối gây tổn hại cho bách tính, ngàn vạn bách tính đang chờ tiên sinh đòi lại công bằng cho bọn hắn."
Nam tử trung niên gật đầu, thái độ chính trực nghiêm túc: "Ta tuyệt đối không chối từ!" Sau đó hắn sải bước đi về phía Đốc Sát Viện.
Trong Đốc Sát Viện người qua kẻ lại, từng nhân viên chấp pháp mặc đồng phục hông giắt trường đao rảo bước qua lại, bước chân vội vàng.
Nam tử trung niên đi theo dòng người vào trong đại sảnh rộng rãi.
Một người trẻ tuổi mặc đồng phục đi tới quan sát nam tử trung niên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khi trông thấy phục sức trên người đối phương. Hắn mỉm cười hỏi: "Bằng hữu Mặc gia, ngươi đến đây có việc gì vậy?"
Trong bách gia cũng phân biệt thân sơ, Mặc gia chủ trương yêu thương mọi người, phản đối chiến tranh phi nghĩa, lấy Học Viện Cơ Quan làm chủ, chưa bao giờ gây chuyện, quan hệ với Pháp gia rất tốt.
Nam tử trung niên nghiêm túc nói: "Ta tới báo án."
"Báo án?" Người trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: Lẽ nào Học Viện Cơ Quan đã xảy ra chuyện? Hắn lập tức chìa tay mời: "Ngươi đi theo ta."
Người trẻ tuổi dẫn nam tử trung niên đi vào một căn phòng, hai người ngồi hai bên bàn.
Người trẻ tuổi cầm giấy bút lên và hỏi: "Họ tên?"
"Lam Trạch."
"Giới tính?"
"Nam!"
"Tuổi?"
"Ba trăm hai mươi tuổi."
Người trẻ tuổi dừng tay, ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên. Ba trăm hai mươi tuổi mà vẫn còn trẻ thế này, lẽ nào là tu sĩ?
Trong lòng hắn thầm nâng cao cảnh giác vì trước giờ các vụ án liên quan đến tu sĩ đều khó vô cùng, vượt quá phạm vi xử lý của mình. Hắn hỏi thẳng: "Ngươi muốn báo vụ việc gì?"
Lam Trạch nghiêm túc nói: "Năm nay phía Nam đại hạn khiến bách tính lầm than, bệ hạ phái thừa tướng Ngỗi Lâm đi cứu trợ thiên tai, Mặc gia ta lắp ráp xe cơ quan vận chuyển tiền bạc lương thực với tư cách là đoàn xe vận chuyển.
Nhưng sau khi xong việc chúng ta mới biết lương thực tốt mà chúng ta vận chuyển phát đến tay bách tính thì toàn bộ đều biến thành trấu cám."
"Gì cơ?" Đốc Tra trẻ tuổi kinh ngạc thốt lên, đột nhiên đứng phắt dậy nhìn Lam Trạch bằng ánh mắt khó tin. Thừa tướng đổi lương thực thành trấu cám?
Lam Trạch nói với thái độ nghiêm túc: "Ta tuyệt đối không nói dối nửa lời, mong đại đội Đốc Tra điều tra nghiêm ngặt."
Người trẻ tuổi vội vàng lên tiếng: "Xin tiên sinh hãy đợi một lát, ta đi mời đội trưởng đến đây."
Mặt trời ngả về Tây, Lam Trạch ra khỏi Đốc Tra Viện ngẩng đầu nhìn nắng chiều, ánh mắt tràn đầy kiên định. Ta không quan tâm ngươi là thừa tướng gì đó, cũng không quan tâm ngươi là đại nho gì đó. Ngươi đối xử với bách tính như súc vật, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
Trên tòa lầu cao đằng xa, hòa thượng mập Pháp Ngộ cung kính đứng sau lưng Kim Thiền Tử.
Kim Thiền Tử Pháp Ngộ vừa cười vừa nói: "Nho gia làm vậy vì để cứu người, bọn hắn sẽ cho rằng mình không sai.
Pháp gia tuân thủ luật pháp, bọn hắn cũng cho rằng mình không sai.
Tạp gia chỉ làm giao dịch, bọn hắn cũng cho rằng mình không sai.
Mặc gia phơi bày góc tối, bọn hắn cũng cho rằng mình không sai.
Trong mắt bọn hắn kẻ sai là đối phương, sau đó nảy sinh mâu thuẫn, tứ gia nhất định sẽ đấu đá lẫn nhau."
Pháp Ngộ tỏ lòng sùng bái: "Bồ Tát vừa ra tay đã dẫn dụ tứ gia nhập cuộc, thủ đoạn siêu phàm thoát tục khiến đệ tử bái phục."
Kim Thiền Tử búng ngón tay, nở nụ cười như có như không: "Chưa nhằm nhò gì đâu! Còn phải giết vài tên mới có thể thực sự chọc giận bọn hắn. Hơn nữa phải có nhiều học giả nhập cuộc để ta khơi mào kiếp nạn của bách gia! Khà khà!" Hắn hóa thành một đạo kim quang rồi biến mất tăm.
Sau đó Pháp gia bắt giam Tả thừa tướng Ngỗi Lâm vào ngục, đình úy Lý Tư được thăng chức Tả thừa tướng trở thành thừa tướng Lý Tư.
Thiền gia âm thầm giở thủ đoạn không ngừng làm cho bách gia đấu đá không thôi, cả Đại Tần rơi vào hỗn loạn.
Âm Dương gia lặng lẽ thâm nhập vào hoàng cung.
…