Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 682 - Chương 682: Nhân Vương Không Ở Hoàng Đô

Chương 682: Nhân Vương không ở Hoàng Đô

Một tòa kiến trúc như tháp cao đứng sừng sững giữa Hàm Dương, trên chóp mái tỏa ra hỏa quang.

Trong cung điện bên trong đỉnh tháp, 'Đông Hoàng Thái Nhất' ngồi ngay ngắn trên chủ vị, thân hình cao lớn toát ra áp lực cường đại.

Từ Phúc quỳ bên dưới không dám ngẩng đầu lên.

'Đông Hoàng Thái Nhất' hỏi: "Từ Phúc, hiện tại đã tiến hành đến bước nào rồi?"

Từ Phúc cung kính trả lời: "Hồi bẩm gia chủ, hiện tại sắp đến bước đả thông tới Đông Hải, cần Tần Vương Đông Du tạo ra kết cục kim long vào biển, cũng là bước đả thông khí vận."

'Đông Hoàng Thái Nhất' bật cười ha hả: "Quốc gia của chúng ta sắp được thành lập rồi, chúng ta cũng sắp hùng cứ thiên địa. Từ Phúc, sau khi xong việc ngươi chính là Thiên Hoàng Đại Đế đầu tiên của đế quốc chúng ta."

Từ Phúc vội vàng dập đầu, hoảng hốt nói: "Gia chủ minh giám, đệ tử tuyệt đối không có tâm tư này. Trên đời này ngoài gia chủ ra không còn ai khác có thể làm Thiên Hoàng Đại Đế."

'Đông Hoàng Thái Nhất' bình tĩnh lên tiếng: "Chỉ là Nhân Vương chốn phàm trần cỏn con mà thôi, ta để tâm chắc? Ta nói là của ngươi thì sẽ là của ngươi."

Trong mắt Từ Phúc bùng lên ngọn lửa cháy bỏng, hắn cố nén kích động hỏi: "Gia chủ, quốc gia chúng ta lấy danh hiệu gì?"

'Đông Hoàng Thái Nhất' chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Đông rồi nói: "Lấy danh hiệu Phù Tang, dùng mặt trời làm cờ." Hắn thầm bổ sung một câu trong lòng: "Lấy trăm vạn Yêu tộc làm tín ngưỡng."

Từ Phúc cũng nhìn về phía Đông, dường như trong lúc ngẩn ngơ hắn trông thấy mặt trời lên, vô số bách tính tắm mình dưới mặt trời, còn bản thân thì ngồi trên đế vị, trở thành Nhân Vương tôn quý, tâm trạng vô cùng hăng hái.

...

Không lâu sau Tần Thủy Hoàng già nua bắt đầu Đông tuần, trên đường đi mưa to gió giật, đường núi bị chặn, sóng cả dâng trào như thể cả thiên địa đều đang cản trở Tần Thủy Hoàng Đông tuần. Thế nhưng, tất cả đều bị Tần Vương chinh phục.

Ở một diễn biến khác, bách gia đấu đá ngày càng kịch liệt, thậm chí còn diễn hóa thành cuộc chiến quy mô lớn, càng ngày càng phát triển ngoài tầm kiểm soát.

Một số Thánh hiền trong bách gia loáng thoáng nhận thấy điểm bất thường, nhưng môn hạ đệ tử đã châm lửa từ lâu, bao nhiêu hận thù trong bấy năm qua đều bùng lên, càng lúc càng mãnh liệt.

Trong Điểu Sào trên Thiên Đình, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện để ngộ đạo, đạo vận dày đặc chớp sáng chớp tắt quanh người hắn.

Ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian mở rộng, càng ngày càng có nhiều tiên thần đến đổi Tử Kim Tiền, Tín Ngưỡng Kim Tiền, Huyền Hoàng Kim Tiền, Công Đức Kim Tiền. Song song với đó, người bình thường cũng nhanh chóng quen với nghiệp vụ gửi tiền rút tiền, ngày càng có nhiều ngân hàng ở tam giới.

Đồng thời, Bạch Cẩm cũng dần dần cảm nhận được một loại đại đạo pháp tắc hoàn toàn mới trong mông lung tràn lên trái tim. Khác với Luân Hồi Đại Đạo và Tạo Hóa Đại Đạo lúc trước, loại đại đạo này thuộc về bản thân hắn. Dường như có một cánh cửa dựng trong hư vô, bước qua cánh cửa này là một mảnh thiên địa hoàn toàn mới.

Rất nhiều lần Bạch Cẩm định dùng Công Đức Chi Lực đẩy cánh cửa ra rồi bước thẳng vào thế giới mới kia. Thế nhưng, hắn vẫn cố nhẫn nại, bây giờ hắn lĩnh ngộ càng nhiều thì sau khi bước vào cánh cửa kia hắn sẽ càng mạnh.

Một giọng nói vang lên bên ngoài: "Sư bá, đệ tử cầu kiến sư bá!"

Trong phòng tu luyện, Bạch Cẩm bỗng mở choàng mắt, đạo vận hiển hóa trong phòng đều biến mất không còn tăm hơi. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Cẩm đi ra Điểu Sào thì thấy một người đang ở bên ngoài. Người này mặc đồng phục của đại đội chấp pháp, oai phong lẫm liệt, chính là Dương Tiễn.

Dương Tiễn trông thấy Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Đệ tử bái kiến sư bá!"

"Không cần đa lễ!" Bạch Cẩm vươn tay đỡ hắn, sau đó mỉm cười hỏi: "Sao ngươi lại có thời gian đến chỗ ta? Chẳng phải giờ này ngươi đang tuần tra thiên địa sao?"

Dương Tiễn đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Sư bá, không phải ta lười biếng đâu, chẳng qua là ta có chuyện cảm thấy cần phải bẩm báo với sư bá."

"Ồ, chuyện gì thế?"

"Ta nhớ là khi bách gia tranh minh thời Xuân Thu, sư bá là Phó gia chủ của bách gia."

Bạch Cẩm khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"

"Khởi bẩm sư bá, lần này đệ tử tuần tra thiên địa đã phát hiện bách gia Nhân tộc lại nổi lên tranh đấu dẫn tới Nhân tộc hỗn loạn."

Bạch Cẩm sửng sốt, bách gia tranh đấu ư? Hắn bấm ngón tay tính thì thấy hiện tại Nhân tộc đang là Tần Triều. Quả thật kiếp trước có tranh đấu học thuật, đốt sách chôn người tài, nhưng sau khi mình sửa đổi thì giữa bách gia đã hợp tác nhiều mặt, các nhà đều có tương lai, tại sao vẫn còn tranh đấu? Lẽ nào hồng hoang đại thế thật sự không thể thay đổi? Nhưng mà chuyện này đâu tính là hồng hoang đại thế!

Bạch Cẩm lập tức nghiêm túc nói: "Dương Tiễn, ngươi hạ giới cùng ta một chuyến."

Dương Tiễn chắp tay đáp lời: "Vâng!"

Thân ảnh hai người biến mất bên ngoài Điểu Sào trong nháy mắt.

Đúng lúc Địa Tiên Giới đang là ban đêm, Hàm Dương Thành yên tĩnh như tờ, hai thân ảnh ngưng hiện trong không trung, đó là Bạch Cẩm và Dương Tiễn.

"Ơ, Nhân Vương không ở Hoàng Đô." Bạch Cẩm lộ rõ ánh mắt ngạc nhiên.

"Sư bá, ta nghe nói Nhân Vương đang Đông tuần quan sát Đông Hải."

Bạch Cẩm gật đầu, lịch sử kiếp trước ghi chép rằng Tần Vương từng Đông tuần năm lần, đây là một trong số đó, chẳng có gì lạ.

Hắn nhìn quanh Hàm Dương Thành, trong tầm mắt xuất hiện từng cột khí phóng lên cao và diễn hóa thành đủ loại dị tượng bên trên Hàm Dương.

Trên Khổng gia thư viện, cột khí màu trắng hóa thành một quyển sách.

Trên Mặc gia thư viện, cột khí màu nâu hóa thành một cơ quan kỳ lạ, liên tục thiên biến vạn hóa, lúc thì biến thành một chiếc xe, lúc thì biến thành cơ quan thú.

Trên Pháp viện, cột khí màu vàng thẫm hóa thành một đao một kiếm đan chéo đỡ một cuốn sách.

Cột khí của các học phái khác đều diễn hóa, các loại dị tượng căm thù nhau, thậm chí còn có hiện tượng tranh đấu.

Bình Luận (0)
Comment