Trước một tiểu viện hẻo lánh trong Hàm Dương Thành, từng người mặc hắc bào cầm trường kiếm xuất hiện, im hơi lặng tiếng tới gần tiểu viện.
Bùm! Một hỏa cầu màu trắng nổ tung trên tiểu viện, như ngọn lửa chiếu sáng thiên địa xung quanh.
Ngay sau đó toàn bộ hắc y nhân đều kinh ngạc, lập tức tiến tới gần, cảnh giác quan sát bốn phía.
Đệ tử Đốc Sát Viện tạo thành nhóm từ trong viện tử chạy ra, tay cầm vũ khí chĩa về phía hắc y nhân.
Một người trung niên mặc quan phục đi ra sau cùng, cười gằn nói: "Đệ tử Nho gia, cuối cùng cũng đợi được các ngươi. Ta biết các ngươi sẽ quay lại. Dám cả gan cướp ngục phạm pháp, hôm nay các ngươi đừng hòng trốn thoát."
Hắc y nhân dẫn đầu kéo khăn che mặt xuống, đó là một người trẻ tuổi lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn lạnh lùng cất lời: "Pháp gia Lý Đàm..."
Quan viên trung niên híp mắt, hờ hững lên tiếng: "Nho gia Mạnh Khâm dẫn người cướp ngục, coi thường quốc pháp, các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?"
Mạnh Khâm giơ trường kiếm trong tay lên, giận dữ quát: "Đại nho Ngỗi Lâm cứu sống mấy chục vạn người, có công lao to lớn với Nhân tộc và Tần Quốc, các ngươi dựa vào đâu mà bắt giam hắn?"
"Hắn vi phạm quốc pháp."
"Hắn cứu cả Bán U Quận, nếu không có đại nho Ngỗi Lâm quyết đoán kịp thời thì cả Bán U Quận đều biến thành tử vực rồi!"
"Nhưng hắn vẫn vi phạm quốc pháp, quốc pháp không thể tha thứ!"
Mạnh Khâm giận dữ hét lên: "Đệ tử Nho gia cùng ta xông lên cứu đại nho Ngỗi Lâm!"
Lý Đàm giơ tay lên, bất chợt vung tay hô: "Giết không cần hỏi tội!"
Toàn bộ đệ tử Nho gia mặc hắc y đều xông ra. Nho gia coi trọng quân tử lục nghệ là lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, còn phối hợp với quân tử kiếm, vì vậy đệ tử Nho gia không phải thư sinh yếu đuối mà là văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể vung kiếm chém đầu người.
Vô số Đốc Tra giả lập tức xông tới tấn công đệ tử Nho gia, tay vung trường đao. Đệ tử Pháp gia và đệ tử Binh gia đâu phải hạng văn nhược.
Hai phe vừa đến gần, bỗng nhiên có hai đạo lưu quang từ trên trời rơi xuống. Rầm! Một đạo dư chấn hất bay toàn quân hai phe chỉ trong máy mắt, từng người rơi xuống đất giống như bao cát, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Bạch Cẩm và Dương Tiễn đứng trước đình viện.
Lý Đàm lập tức giận dữ hét lên: "Ai thế?"
Bạch Cẩm xoay người nhìn hắn, bực bội quát: "Chưởng môn bách gia đến gặp ta!" Giọng nói hùng hổ vang vọng khắp không trung.
Chưởng môn từng nhà nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lòng bất giác hiện ra một danh hiệu: Phó gia chủ. Ai nấy đều giật mình, không ngờ vị Phó gia chủ trong truyền thuyết đã xuất hiện.
'Đông Hoàng Thái Nhất' đứng sừng sững trên kiến trúc như tháp cao trong bóng đêm cũng bất chợt mở mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn cười gằn: "Bạch Cẩm đến rồi, xem ra không giấu được nữa! Có điều kế hoạch của mình cũng sắp thành công rồi." Thân ảnh hắn chợt lóe lên rồi biến mất trên đỉnh tháp.
Bạch Cẩm đi về phía viện tử, các Đốc Tra giả muốn đi ngăn cản nhưng lập tức bị một luồng sức mạnh cường đại giam cầm ngay tại chỗ. Bọn hắn cố gắng giãy giụa đến đỏ mặt tía tai mà vẫn không giãy ra được.
Dương Tiễn đi theo Bạch Cẩm vào trong viện, Tả thường tướng tiền nhiệm là Ngỗi Lâm lập tức đi ra nghiêm túc quan sát Bạch Cẩm.
Người này là ai?
Học thuyết của bách gia dựa theo Nhân tộc, mặc dù cũng có lực thần thông nhưng lại không cầu trường sinh cửu thị chi đạo. Vạn năm trôi qua, hiểu biết của đệ tử bách gia về Phó gia chủ chỉ tồn tại trong điển tịch, dù gặp mặt cũng không thể nhận ra.
Bạch Cẩm nhìn Ngỗi Lâm, tỏ ý hài lòng: "Trên người ngươi có không ít công đức, ngươi rất tốt!"
Ngỗi Lâm hỏi ra điều nghi vấn: "Ngươi là ai?"
"Đại nho Ngỗi Lâm, không được vô lễ!" Trên viện tử vang lên tiếng hét lớn.
Một đám thanh vân lướt qua bầu trời, một lão giả cầm bút lông đáp xuống trước viện. Hắn mặc áo gai vải xám, đôi mắt tang thương như nhìn thấu vạn cổ.
Đệ tử Nho gia mặc hắc y đang đi lại bên ngoài cuống quít đứng dậy chắp tay thi lễ, điên cuồng bái lạy: "Bái kiến phu tử!"
Đám người Đốc Sát Viện cũng không dám thất lễ, vội vàng chắp tay bái lạy, đồng thời cung kính hô: "Bái kiến phu tử!"
Trong màn đêm có một lão giả thong dong đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, tóc chải cẩn thận, ngay cả mỗi bước chân cũng có kích thước giống hệt nhau, trông có vẻ đi chậm nhưng thân ảnh lóe lên mấy lượt đã tới trước cửa.
Người của Đốc Sát Viện vội vàng bái lạy một cách cuồng nhiệt: "Bái kiến pháp tử!"
Chưởng môn Pháp gia và chưởng môn Nho gia nhìn nhau, giữa hai người xuất hiện sóng dao động ngang tàng, thiên địa lập tức bị đè ép như mây đen ập xuống thành trì khiến thành trì như muốn đổ sập.
"Hừ!" Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Chưởng môn Pháp gia và chưởng môn Nho gia ở bên ngoài run rẩy cả người, khí tức ngang tàng biến mất trong nháy mắt, pháp tử lập tức quỳ một chân trước cửa.
Hai người đồng thanh cung kính hô: "Pháp gia Lý Quỳnh/Nho gia Minh Kính bái kiến Phó gia chủ!"
Đệ tử Nho gia và đệ tử Pháp gia ở bên ngoài đều chấn động. Gì cơ? Sao phu tử/pháp tử lại bái kiến hắn?
Sau cơn chấn động, bọn hắn cũng cuống quít quỳ xuống, trong lòng tràn đầy nỗi thấp thỏm bất an.
Bên trong không một tiếng động như thể không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Chưởng môn Pháp gia và chưởng môn Nho gia nhìn nhau, lẳng lặng quỳ một chân không nói một lời.