Đột nhiên có hai tia sáng lóe lên trên bầu trời, một tia là xe cơ quan dáng dài phun hơi lướt qua bầu trời nhanh chóng đáp xuống trước đại viện.
Xoẹt! Xe cơ quan rạch ra một vết trên đường, di chuyển linh hoạt, cuối cùng dừng lại ở ven đường.
Cửa xe mở ra, một nam tử trung niên tuấn tú ra khỏi xe rảo bước đi đến trước đại viện rồi quỳ một chân trên đất, chắp tay nói: "Mặc gia Cầm Tử Kỳ bái kiến Phó gia chủ!"
Tiếp đó, một lão nông đi đến quỳ một chân trước cửa: "Nông gia Trương Tân bái kiến Phó gia chủ!"
"Tạp gia Quảng Linh bái kiến Phó gia chủ."
"Y gia Hoa Kỳ bái kiến Phó gia chủ!"
"Tiểu Thuyết gia Trình Vũ bái kiến Phó gia chủ!"
"Binh gia Tôn Khắc Lai bái kiến Phó gia chủ!"
"Xướng gia Ngọc Đàm bái kiến Phó gia chủ!"
Bỗng nhiên có một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Chúng chưởng môn quay đầu nhìn nữ tử xinh đẹp mặc sa y bằng ánh mắt kỳ lạ. Theo điển tịch ghi lại, tuy vị trong kia được gọi là Phó gia chủ bách gia nhưng trên thực tế không phải học thuyết của mỗi bách gia đều được hắn công nhận thì phải?
Hắn cũng chỉ làm Phó gia chủ của mấy chục học thuyết mà thôi, trước giờ lão nhân gia hắn không ngó ngàng đến các học phái như Xướng gia, Đạo gia, Sát gia.
Nữ tử xinh đẹp phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ bên cạnh, cung kính quỳ trước viện tử.
Chưởng môn bách gia đến càng lúc càng đông, ai nấy đều cung kính quỳ ngoài cửa. Bỗng dưng thiên địa trở nên nặng nề, khí áp giảm thấp.
Đồng thời còn có rất nhiều đệ tử bách gia ẩn mình trong tối thăm dò, tất cả đều sợ kinh hồn bạt vía trước cảnh tượng này. Chưởng môn bách gia quỳ gối cung nghênh, rốt cuộc người trong viện tử là ai?
Có thể nói chưởng môn bách gia đại diện cho lực lượng mạnh nhất ngoại trừ vương quyền, đại diện cho đỉnh cao học thuật tư tưởng của Nhân tộc, dẫn dắt Nhân tộc đi đến tương lai xán lạn. Ai ai cũng mang hào quang vạn trượng, cho dù là tiên thần cũng không có tư cách càn rỡ trước mặt chưởng môn bách gia, vậy mà bây giờ ai lại xứng đáng khiến cho chưởng môn bách gia quỳ gối nghênh đón?
Một giọng nói khoan thai vọng ra từ trong viện tử: "Vào đi!"
Chưởng môn bách gia đứng dậy, lần lượt đi vào trong.
Trong viện tử đặt một chiếc ghế, Bạch Cẩm nghênh ngang ngồi trên ghế, Dương Tiễn đứng bên cạnh, hai người nhìn chằm chằm chưởng môn bách gia.
Chưởng môn bách gia đi tới trước mặt Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Bái kiến Phó gia chủ!"
Bạch Cẩm vung tay lên, cửa viện ầm ầm đóng lại.
Đệ tử Nho gia và người của Đốc Tra Viện ở bên ngoài đều giật mình, suýt thì tê liệt ngã ra đất. Tình thế chuyển biến đột ngột, sự xuất hiện của chưởng môn bách gia mang đến áp lực quá lớn.
Cửa đóng lại, các phương thế lực đang âm thầm dò xét cũng thả lỏng, nhìn tiểu viện kia với sắc mặt khác nhau. Trong viện tử sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Bên trong viện tử, chưởng môn bách gia vốn oai phong lẫm liệt ngoài kia, dẫn dắt Nhân tộc đi về phía trước, lúc này ai nấy đều cúi gằm im như thóc như từng hài tử mắc lỗi.
"Nói đi! Chẳng phải ai cũng lợi hại lắm sao? Sao bây giờ không nói chuyện?"
Chưởng môn bách gia cúi đầu đồng thanh nói: "Chúng ta có lỗi!"
Bạch Cẩm tức quá hóa cười: "Được đấy, còn biết mình sai cơ à.
Năm xưa ta đã đặt ra quy tắc, mỗi nhà có quy tắc khác nhau, không được vi phạm, cũng không được bài xích dị kỷ, công phạt lẫn nhau.
Mới bao năm trôi qua mà các ngươi đã đấu đá loạn xị, các ngươi coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai phải không?"
Phu tử Nho gia lí nhí nói: "Hơn một vạn năm rồi mà!"
Bạch Cẩm bỗng dời mắt nhìn hắn, cất giọng âm u: "Hơn một vạn năm dài lắm hả?"
Phu tử lập tức bừng tỉnh, lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng biện minh: "Không dài, không dài..."
"Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu ý ngươi!"
Phu tử há hốc miệng, trán rịn mồ hôi. Ngài hiểu cái gì? Có lẽ ngài hiểu lầm rồi!
Bạch Cẩm vừa nhìn mọi người vừa cất lời: "Vừa rồi tiểu tử Nho gia phản bác ta, nói là hơn một vạn năm trôi qua, các ngươi còn muốn nói gì không?"
Tất cả chưởng môn bách gia đều lắc đầu, đồng thanh nói: "Một vạn năm không dài, cho dù trăm triệu năm chúng ta cũng không dám quên lời dạy dỗ của Phó gia chủ."
Mồ hôi trên trán phu tử càng nhiều hơn, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi. Cái lũ mặt dày này!
Điển tịch ghi lại vị Phó gia chủ bách gia này là người đại tài thông thiên triệt địa, có tấm lòng bao dung cả vũ trụ, thích làm việc thiện, đối xử với mọi người rất chân thành. Nhưng phu tử Nho gia nhiều đời truyền miệng rằng những lời ghi chép trong điển tịch đều do Phó gia chủ tự viết, gia chủ Nho gia các thế hệ trước chỉ để lại một câu tuyệt đối không được chọc vào Phó gia chủ.
Bạch Cẩm nở nụ cười hiền lành: "Truyền thừa của bách gia chưa từng đứt đoạn, hẳn là các ngươi cũng có hiểu biết về ta. Trước giờ ta vốn mặt mũi hiền lành mà trái tim cũng mềm mại, vui vẻ nghe can gián.
Các ngươi có gì muốn nói thì cứ nói ra để ta lắng nghe tiếng lòng của các ngươi, như vậy mới dễ sửa đổi. Các ngươi có phản đối ta lập ra quy tắc này không?"
Chưởng môn bách gia đồng loạt lắc đầu, ai ai cũng nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt chân thành.
Thiếu phụ xinh đẹp Ngọc Đàm len lén liếc nhìn chưởng môn bách gia, trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Thì ra đám trưởng môn thường hay nói năng hùng hồn, quang minh vĩ đại cũng biết sợ hãi, biết cúi đầu cụp mắt!