Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 685 - Chương 685: Đằng Kia Là Tiên Sơn Mà Ngươi Nói Ư

Chương 685: Đằng kia là tiên sơn mà ngươi nói ư

Bạch Cẩm chợt thay đổi sắc mặt, lập tức nghiêm nghị quát: "Nếu không có ý kiến với quy định ta đặt ra thì tại sao bây giờ các ngươi lại đánh nhau? Thậm chí còn nhiễu loạn Nhân tộc!"

Bách gia tồn tại là để dẫn dắt Nhân tộc đi về phía trước, là ngọn đèn soi sáng cho Nhân tộc. Các ngươi không hợp tác hết mình mà trái lại còn nội đấu với nhau, tiêu hao lực lượng của Nhân tộc. Đây là hành vi bách gia nên làm?"

Tất cả chưởng môn bách gia đều run bần bật.

"Thời kỳ Xuân Thu vào mười ba ngàn năm trước chiến loạn không ngừng, Nhân tộc chìm trong bóng tối.

Thánh hiền bách gia xuất thế, dùng tư tưởng sáng suốt soi rọi cho Nhân tộc. Bách gia đấu đá châm lên ngọn lửa văn minh chói lóa, từng đốm lửa cháy lan khắp Nhân tộc, soi sáng chặng đường phía trước của Nhân tộc, cũng mang văn minh đến cho bách gia. Đệ tử bách gia các đời đều phấn đấu vượt mọi chông gai vì sự phồn vinh của Nhân tộc.

Còn các ngươi thì sao? Bây giờ các ngươi đang làm cái gì? Lấy góc nhìn học thuyết mà bài xích dị kỷ, lấy lòng riêng mà đấu đá không ngừng."

Bạch Cẩm dịu giọng, thất vọng nói: "Các ngươi vẫn còn là đệ tử bách gia thật sao? Ta thật sự hổ thẹn thay các ngươi."

Chưởng môn bách gia lập tức quỳ xuống, đầu cúi gằm im lặng, sắc mặt rất khó coi.

Chỉ còn thiếu phụ xinh đẹp Ngọc Đàm đứng tại chỗ như hạc giữa bầy gà thu hút sự chú ý. Ngọc Đàm cuống quít quỳ xuống, trái tim bé bỏng đập thình thịch.

Bạch Cẩm nghiêm nghị quát hỏi: "Rốt cuộc tại sao các ngươi lại đấu đá lẫn nhau? Từng người nói cho ta!"

Phu tử lập tức thuật lại chuyện Tả thừa tướng Ngỗi Lâm một lần, giọng điệu ẩn giấu cảm xúc tức giận: "Khởi bẩm gia chủ, Ngỗi Lâm thừa tướng cứu sống vô số người nhưng xong việc lại bị Pháp gia nhắm vào, tước bỏ chức quan giam vào ngục, thậm chí còn muốn xử Ngỗi Lâm tội chết. Đệ tử không phục, Nho gia không phục, xin gia chủ phân xử cho Nho gia chúng ta."

Bạch Cẩm hắng giọng nhấn mạnh: "Phó, là Phó gia chủ!"

Pháp tử pháp gia lạnh lùng hừ mũi: "Quốc có quốc pháp, bất kể vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, phạm pháp thì phải tiếp nhận điều tra, nếu không quốc đã không còn là quốc nữa, pháp lý không xét tình cảm."

Phu tử nhìn pháp tử, giận dữ hét lên: "Pháp vô tình thì có lợi gì cho Nhân tộc?"

"Chấp pháp vô tình giữ gìn chúng sinh chi tình, sao có thể phá vỡ vì một người?"

Hai người trợn mắt trừng nhau, bầu không khí căng thẳng bao phủ giữa bọn hắn.

Bạch Cẩm nghiêm nghị cất lời: "Pháp luật tồn tại là để tạo nhiều phúc hơn cho Nhân tộc, từ trước tới giờ xử phạt nghiêm khắc không phải là mục đích."

Pháp tử sững người nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin, vội vàng la lên: "Phó gia chủ, chấp pháp không nghiêm thì pháp luật sẽ mất uy nghiêm."

Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Pháp không nằm ngoài nhân tình, Pháp gia hành pháp phải lấy hiện thực làm cơ sở, lấy pháp luật làm thước đo chuẩn, phải xem xét nhân tình một cách hợp lý.

Nhân tình ở đây không chỉ vụ án liên quan thì chỉ ý kiến của bách tính. Pháp gia không nên cao cao tại thượng, một lời định đoạt sinh tử, một ý đánh mất lương tri mà phải hòa mình vào dân chúng, lắng nghe ý kiến của bách tính.

Nếu pháp luật trái với nguyện vọng của bách tính thì chỉ có thể nói rằng Pháp gia sai chứ không phải bách tính sai. Pháp gia tồn tại là để phục vụ bách tính."

Bạch Cẩm có hơi thất vọng: "Mười ba ngàn năm trước ta đã nói với Pháp gia những lời này, nhưng hơn một vạn năm trôi qua vẫn chưa thực hiện được. Ta thật sự không biết phải nói với các ngươi thế nào nữa.

Các ngươi không phải kẻ cao cao tại thượng mà là người phục vụ, nếu không thể hiểu ra điều này thì cuối cùng Pháp gia sẽ bước đến đường cùng."

Pháp tử ngây ngốc đứng tại chỗ, trái với ý chí của dân chúng tức là Pháp gia sai ư?

Phu tử vui mừng reo lên: "Tạ ơn gia chủ đòi lại công bằng cho Nho gia ta."

...

Ngoài thành Tương Dương, đệ tử Thiền gia đứng trên một ngọn núi nhìn Hàm Dương Thành phồn hoa rộng lớn, cuối cùng cũng chỉ có thể ôm tâm trạng không cam lòng xoay người rời đi. Bây giờ rời đi là để mai này trở về trong vinh quang.

Sau khi đệ tử Thiền gia rời đi, chỉ còn Kim Thiền Tử đứng trên đỉnh núi nhìn Hàm Dương Thành với nụ cười như có như không. Bây giờ mới phát hiện thấy bất thường thì đã muộn rồi! Hắn xoay người bay về phía Đông.

...

Sau đó các gia tộc khác cũng nói ra khởi nguồn mâu thuẫn: Mạ non mà Nông gia dày công ươm mầm bị trâu nhà Mục gia ăn mất, tân tú của Binh gia cưỡi cơ quan điểu của Mặc gia bị rơi xuống mất mạng, luật sư của Danh gia ngụy biện đưa viện trưởng Cơ Quan Viện của Mặc gia vào ngục...

...

Trong khi chưởng môn bách gia nói về ngọn nguồn mâu thuẫn, Tần Thủy Hoàng Đông tuần đã đến phương Đông.

Dạo bước trên đỉnh Kiệt Thạch Sơn, đặng ngắm nhìn biển lớn khơi xa. Trùng dương sóng nước đâu là, nhấp nhô mây núi nguy nga giữa trời.

Từng cơn sóng biển dâng trào đánh vào vách núi Kiệt Thạch làm bắn lên từng đóa bọt sóng.

Tần Vương đứng trên đỉnh núi, tay vịn trường kiếm ngang hông nhìn phương Đông, giọng nói uy nghiêm: "Từ Phúc, ngươi nói Đông Hải có tiên sơn, ở đâu thế?"

Từ Phúc bên cạnh khom lưng nịnh nọt: "Không dám giấu bệ hạ, trên Đông Hải có tiên sơn thánh cảnh, trong đó có biện pháp trường sinh. Theo vi thần suy đoán thì tiên thần sắp xuất hiện rồi ạ."

Hắn vừa dứt lời thì có cầu vồng vắt ngang qua bầu trời, dưới cầu vồng là một ngọn tiên sơn, trên tiên sơn có một tòa bạch ngọc lâu, từng tiên thần cưỡi mây đạp gió xuất hành.

Hai mắt Tần Vương lập tức sáng ngời, hắn lập tức chỉ phía trước và kích động nói: "Đằng kia là tiên sơn mà ngươi nói ư?"

Bình Luận (0)
Comment