Từ Phúc vội vàng hùa theo, giọng điệu vui mừng: "Bệ hạ vừa đến Đông Hải là tiên cảnh lập tức hiện ra, đây là con đường trường sinh của bệ hạ xuất hiện, chính là thiên ý đấy ạ."
Tần Vương bật cười ha hả: "Hay lắm! Khá khen cho một câu thiên ý. Trẫm muốn trường sinh, trời cũng muốn thuận theo ý ta.
Lý Tư, chuẩn bị thuyền rồng, trẫm muốn đi lên tiên đảo tìm biện pháp trường sinh, trở thành Nhân Hoàng vạn cổ bất diệt."
Lý Tư vội vàng khuyên nhủ: "Xin bệ hạ hãy nghĩ lại! Ngài là gốc rễ của quốc gia, sao có thể mạo hiểm như thế?"
Hắn dừng lại giây lát rồi nói một cách uyển chuyển: "Hơn nữa, từ xưa đến nay chưa từng có Nhân Vương bất tử."
Tần Vương ngẩng đầu nhìn đằng xa, khí phách ngàn dặm, hắn hét to: "Trẫm càn quét bát hoang lục hợp, công lao hơn cả Tam Hoàng Ngũ Đế, là vị Thủy hoàng đế đầu tiên trong thiên địa, đương nhiên phải trường tồn vạn cổ. Từ xưa tới nay không có Nhân Vương bất diệt thì trẫm sẽ mở ra tiền lệ."
Keng! Trường kiếm rời vỏ, hắn hô: "Chuẩn bị thuyền rồng, trẫm muốn đi trấn áp tiên cảnh!"
"Gió! Gió! Gió lớn!" Tất cả binh sĩ đều giơ vũ khí lên hô thật to, tiếng hô chấn động thiên địa, trên mặt biển dâng sóng lớn, biển cả cũng dao động.
Tần Vương cười to ha ha: "Đây là đội quân vô địch của trẫm! Tiên thần cũng phải cúi đầu."
Cầu vồng trên mặt biển mờ dần rồi biến mất trong tiếng cười sảng khoái, tiên sơn cũng biến mất theo, cả vùng biển rộng yên ả trở lại.
Nụ cười chợt tắt ngấm, Tần Vương không kìm được bước lên vài bước, cuống quít hỏi: "Từ Phúc, chuyện gì thế này? Tiên cảnh đâu rồi?"
Từ Phúc cung kính trả lời: "Khởi bẩm bệ hạ, tiên cảnh vẫn trôi nổi trên Đông Hải, cứ cách nghìn năm mới đến gần bờ một lần, lần nào cũng biến mất ngay tức thì."
Tần Vương siết chặt trường kiếm trong tay, giận dữ quát: "Nghìn năm một lần, trẫm đâu thể đợi thêm một nghìn năm nữa?"
Từ Phúc lập tức quỳ một chân trên đất, kiên quyết nói: "Bệ hạ, vi thần sẵn lòng ra Đông Hải tìm kiếm tiên cảnh để tìm biện pháp trường sinh cho bệ hạ."
Tần Vương cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi có thể tìm được không?"
Từ Phúc nói chắc như đinh đóng cột: "Vi thần đã có manh mối, nếu không tìm được thì vi thần sẽ không về!"
"Được!" Tần Vương hét to: "Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra!"
"Bệ hạ thâu tóm cả vũ trụ, vương ngự thiên hạ, hạ thần so với bệ hạ chẳng khác gì con kiến so với trời xanh, với khả năng của hạ thần sợ là không thể xin được biện pháp trường sinh.
Xin bệ hạ ban cho ta ba nghìn đồng nam đồng nữ làm tế phẩm và thánh vật tượng trưng cho thân phận của bệ hạ để làm bằng chứng, hạ thần mang theo uy danh của bệ hạ mới có thể xin được biện pháp trường sinh."
Tần Vương trầm ngâm một lát rồi bảo: "Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi."
Từ Phúc mừng rỡ hô: "Tạ ơn bệ hạ!" Ánh mắt ẩn giấu vẻ kích động.
Lý Tư ở bên cạnh cũng quan sát Từ Phúc, hé miệng muốn khuyên can nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Chỉ cần không ảnh hưởng tới đại cục của Tần quốc thì bệ hạ muốn phái hắn đi tìm tiên cảnh cũng được!
...
Trong tiểu viện ở Hàm Dương Thành, bách gia không ngừng báo cáo, dần dần chưởng môn bách gia cũng phát hiện thấy điểm bất thường. Nếu chỉ có một sự việc thì là trùng hợp, nhưng bây giờ có quá nhiều chuyện trùng hợp. Hơn nữa những chuyện trùng hợp này lại bùng phát cùng lúc, vậy thì chắc chắn không phải là trùng hợp.
Mặt trời mới mọc đằng Đông, một tia nắng ban mai rọi từ phía Đông tới phủ lên người Bạch Cẩm. Tất cả chưởng môn bách gia đều cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm.
Bạch Cẩm nhìn mọi người, bình tĩnh lên tiếng: "Các ngươi đã hiểu cả chưa?"
Gia chủ bách gia tiếp tục im lặng.
"Sao bây giờ lại im thin thít thế? Mặc gia Cự Tử, nghe nói trong chuyện này ngươi là người nhảy nhót vui vẻ nhất, ngươi nói xem nào."
Mặc gia Cự Tử lập tức cảm thấy da đầu tê rần, nhỏ giọng biện minh: "Phó gia chủ, đệ tử không hề nhảy nhót vui vẻ..."
"Hửm..." Bạch Cẩm thốt ra một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn sang.
Mặc gia Cự Tử lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Khởi bẩm Phó gia chủ, ít nhiều gì đều có Thiền gia tham dự vào chuyện này. Lúc đó đệ tử Thiền gia báo với đệ tử Mặc gia ta chuyện Tả thừa tướng Ngỗi Lâm tham ô tiền bạc lương thực cứu trợ thiên tai, vì vậy đệ tử Mặc gia ta mới tới đến Đốc Sát Viện báo án."
Ngỗi Lâm vẫn thành thật đứng bên cạnh không ho he gì bỗng lên tiếng: "Lúc đó đệ tử Thiền gia là Pháp Ngộ nói với ta, chúng ta có thể đổi tiền bạc lương thực lấy trấu cám cứu trợ thiên tai."
Chưởng môn Binh gia nhíu mày nói: "Ta nhớ ra rồi, lúc đó có một đệ tử Thiền gia chứng minh chất lượng cơ quan điểu có vấn đề."
Chưởng môn Nông gia cau mày tiếp lời: "Lúc đó có một đệ tử Thiền gia nói rằng từng trông thấy mạ non bị mất của nhà ta ở Mục gia."
Bạch Cẩm lạnh lùng hừ mũi, cất tiếng quở trách: "Đường đường là chưởng môn bách gia của Nhân tộc mà lại bị Thiền gia đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật khiến ta mất mặt!"
Tất cả chưởng môn bách gia đều cúi đầu, ai nấy đều hổ thẹn ra mặt. Trước đó bọn hắn cũng đã nhận thấy có điểm bất thường nhưng trước giờ bách gia ít qua lại, thậm chí vạn năm qua còn chất chứa nhiều oán hận nhưng vì kiêng dè gia huấn rằng bách gia không được chinh phạt nên mới đè nén, dẫn tới quan hệ giữa bách gia tựa như hàn băng. Chính vì thế mới tạo cơ hội cho Thiền tông lợi dụng, mâu thuẫn không ngừng gia tăng, không phải là bọn hắn không có ý trả thù.
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Nếu đã biết là Thiền gia châm ngòi ly gián thì bây giờ các ngươi còn đợi cái gì?"