Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 687 - Chương 687: Trảm Tiên Đồ Thần Lấy Biện Pháp Trường Sinh

Chương 687: Trảm tiên đồ thần lấy biện pháp trường sinh

Chưởng môn bách gia đồng loạt chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài, trong mắt ngùn ngụt lửa giận. Sau khi ra khỏi viện tử, bọn hắn hóa thành từng đạo lưu quang phóng lên trời.

Cuối cùng trong tiểu viện chỉ còn lại thiếu phụ xinh đẹp Ngọc Đàm đứng đó.

Bạch Cẩm nhìn nàng và hỏi: "Xướng ca phải không?"

Ngọc Đàm phúc thân thi lễ, mị nhãn như tơ, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Xướng gia Ngọc Đàm bái kiến Phó gia chủ!"

Bạch Cẩm cuống quít xua tay: "Đừng, ta không phải Phó gia chủ của các ngươi!"

Ngọc Đàm u oán nhìn Bạch Cẩm, ủ rũ nói: "Phó gia chủ chê Xướng gia ta sao?"

Bạch Cẩm thành thật gật đầu.

Ngọc Đàm lập tức nghẹn lời. Nếu người khác dám nói vậy nàng nhất định sẽ cho hắn trải nghiệm cái gì là ***, sống không được chết cũng chẳng xong. Nhưng đối với nhân vật trong truyền thuyết như Phó gia chủ bách gia này, thật sự là nàng không dám hành động lỗ mãng, trong lòng chỉ có sự kính sợ sâu đậm. Đôi mắt nhỏ u oán nhìn Bạch Cẩm như phải chịu rất nhiều ấm ức.

Bạch Cẩm quay đầu nhìn sang bên cạnh rồi bảo: "Nói đi, ngươi đến tìm ta vì chuyện gì? Không nói thì ta đi đây."

Ngọc Đàm thầm hoảng sợ, vội vàng lên tiếng: "Khởi bẩm Phó gia chủ, hôm nay ta tới đây vì có một chuyện muốn báo cho ngài."

"Chuyện gì?"

Ngọc Đàm nói hơi mơ hồ: "Phó gia chủ, chưởng môn Âm Dương gia đời này rất bất thường."

Bạch Cẩm giật mình. Âm Dương gia? Hình như là học thuyết của Côn Bằng Yêu Sư. Trước kia lúc Phục Hy thành đạo, Bạch Cẩm từng gặp hắn một lần, một câu nói sâu không lường được, đến cả chí bảo Hà Đồ Lạc Thư cũng có thể từ bỏ một cách dễ dàng, chí hướng cao xa ít tiên thần nào có thể bì kịp.

Bạch Cẩm bất giác nhíu mày, lẽ nào trong chuyện này có mưu kế của Yêu Sư? Hắn liếc nhìn Ngọc Đàm, nàng đại diện cho ai? Hắn hỏi ngay: "Ai sai ngươi tới?"

Ngọc Đàm nở nụ cười quyến rũ: "Không ai sai thiếp đến đây cả, chẳng qua là thiếp cảm thấy cần phải báo với Phó gia chủ chuyện này."

"Ta thích người thành thật!"

Ngọc Đàm khuỵu gối thi lễ, khiêm tốn nói: "Khởi bẩm Phó gia chủ, Pháp gia đang chỉnh sửa pháp điển, dự định mượn Nhân Vương chi lực trấn áp Xướng gia, Đạo gia, Sát gia. Bọn thiếp có rất nhiều học phái, xin Phó gia chủ ra mặt nói vài lời cứu giúp chúng ta."

Bạch Cẩm lắc đầu, chậm rãi nói: "Mỗi thời đại đều có quy luật tồn tại của nó, Xuân Thu Chiến Quốc rối ren, xã hội tăm tối, đương nhiên sẽ tạo điều kiện cho các ngươi sinh tồn. Thời nay thiên hạ quy tâm, đại thế quy nhất, người người muốn yên ổn, sự tồn tại của các ngươi là một loại khiêu khích đối với an ninh trật tự. Pháp gia trấn áp các ngươi cũng là hợp tình hợp lý.

Ngọc Đàm à, Xướng gia vốn không nên bước ra ngoài ánh sáng, có nhiều thứ nên buông bỏ thì phải buông bỏ, Xướng gia không diệt vong được đâu."

Những lời Bạch Cẩm nói đều là sự thật, cho dù là kiếp trước cũng chẳng quét sạch hết bụi trong góc tối, hễ có nhu cầu là có đất cho bọn hắn sinh tồn.

Sắc mặt Ngọc Đàm thay đổi mấy lần. Nàng khuỵu gối thi lễ, cung kính nói: "Vâng! Tạ ơn Phó gia chủ đã chỉ dạy, đệ tử xin cáo từ!"

Ngọc Đàm xoay người đi ra ngoài, bay vào trong góc khuất.

Từ chỗ đó có mấy bóng người đi ra.

Một lão đầu ngắm nghía tiểu đao trong tay nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi?"

Ngọc Đàm lắc đầu.

Mặt mấy người lập tức biến sắc.

Một đại hán có gương mặt dữ tợn tức giận nói: "Phó gia chủ được lắm, chẳng có tí đạo nghĩa giang hồ gì cả, lấy tin tức của chúng ta mà lại không trả công."

Lão giả ngắm nghía tiểu đao bình tĩnh cất lời: "Hắn và chúng ta vốn không phải người chung đường. Đi thôi, chúng ta phải nghĩ cách đối phó Pháp gia."

Ánh mắt Ngọc Đàm lấp lóe, nàng vừa vuốt lọn tóc mai dài vừa tươi cười bảo: "Xướng gia ta không tham dự đâu, chúng ta vốn không am hiểu tranh đấu nên chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thôi." Sau đó nàng nhẹ nhàng bay đi xa.

Mấy người nhìn Ngọc Đàm đi xa với ánh mắt nặng nề. Lẽ nào Phó gia chủ bách gia hứa hẹn với nàng điều gì?

...

Mấy ngày sau trên bờ Đông Hải, ba chiếc thuyền rồng to lớn xuống biển, trên mỗi chiếc thuyền rồng đều có mấy trăm thủy thủ và hơn một nghìn đồng nam đồng nữ.

Từ Phúc đứng trên thuyền rồng ở giữa, chắp tay quỳ gối. Mọi người trên ba chiếc thuyền rồng cũng im lặng cung kính quỳ xuống.

Từ Phúc hét to: "Bệ hạ thành lập quân đội, bình định lục hợp bát hoang, vũ khí chĩa về đâu tất cả đều phải cúi đầu, pháp lệnh thống nhất, nhân đạo hưng thịnh, công đức bậc này há lại không lấn át Tam Hoàng Ngũ Đế?"

Bệ hạ oai hùng chưa từng có trong lịch sử, là Nhân Hoàng trời định, sinh lão bệnh tử sao có thể không thuận theo ý của bệ hạ? Vi thần nguyện nhận hoàng lệnh Đông xuất thương hải, trảm tiên đồ thần lấy biện pháp trường sinh cho bệ hạ. Nếu không thành công, vi thần vĩnh viễn không trở về Tần Quốc."

Mấy nghìn người trên thuyền đồng thanh hô to: "Chúng ta nguyện nhận hoàng lệnh Đông xuất thương hải, trảm tiên đồ thần lấy biện pháp trường sinh cho bệ hạ. Nếu không thành công, chúng thần vĩnh viễn không trở về Tần Quốc!

Nếu không thành công, chúng thần vĩnh viễn không trở về Tần Quốc!

Nếu không thành công, chúng thần vĩnh viễn không trở về Tần Quốc!"

Âm thanh to lớn văng vẳng trên không trung Đông Hải.

Trên Kiệt Thạch Sơn, Tần Vương cũng hưng phấn hét to: "Tốt lắm! Sau khi các ngươi trở về trẫm sẽ thăng quan tiến tước cho các ngươi."

Mọi người đồng thanh hô: "Tạ ơn bệ hạ!"

Bình Luận (0)
Comment