Từ Phúc kìm nén nỗi kích động trong lòng, hô lớn: "Xin bệ hạ ban bảo vật để trấn áp sóng to gió cả Đông Hải."
Tần Vương gỡ Tần Vương Kiếm trên hông xuống, tiện tay ném ra ngoài, Tần Vương Kiếm xẹt qua không trung tựa như có sinh mệnh. Ong! Nó đâm thẳng vào cột buồm, cả tòa long thuyền bỗng trầm xuống tựa như đang phải gắng sức nặng ngàn quân. Tần Vương Kiếm chính là Thần Kiếm uy nghi hiển hách của Tần Vương, là đại biểu cho quyền lực của Tần Vương.
Tần Vương lại gỡ ngọc bội hình trăng khuyết bên hông xuống ném ra ngoài, miếng ngọc bội xẹt qua không trung rồi nhẹ nhàng rơi vào cột buồm bên trái, dưới thái dương chiếu xuống ánh phản xạ. Ngọc bội kia xuất xứ từ Hòa Thị Bích, đồng thời được rèn đúc ra cùng ngọc tỷ truyền quốc, được Tần Vương mang theo bên người, nó tượng trưng cho thân phận Tần Vương.
Nội thị ở bên cạnh bưng lấy một tấm gương đồng đi đến, Tần Vương cầm lấy gương đồng nhìn một chút rồi tại tiện tay ném ra. Gương đồng xẹt qua không trung rồi rơi xuống bên phải long thuyền, tấm gương đồng này chính là do lịch đại Tần Vương truyền xuống, đã soi Tần Vương từ lúc là thiếu niên đến khi già đi, toàn bộ hành trình nhất thống thiên hạ, có thể đại biểu cho chí hướng của Tần Vương.
Từ Phúc kích động cao giọng quát: “Đa tạ bệ hạ! Vi thần nhất định sẽ không nhục hoàng mênh.”
Tất cả mọi người trên thuyền đồng thanh quát: “Đa tạ bệ hạ, chúng ta nhất định sẽ không nhục hoàng mệnh!”
Tần Thủy Hoàng đứng trên Kiệt Thạch Sơn quát: “Xuất Phát!”
Bên trên đầu thuyền, đột nhiên Từ Phúc đứng lên quát lớn: “Chuyển hướng, xuất phát!”
Mấy ngàn đồng nam đồng nữ còn lại và đông đảo thủy thủ cùng đứng dậy, nhanh chóng ai về chỗ nấy.
Long thuyền to lớn quay đầu trên mặt biển, chậm rãi đi về phía biển rộng.
Bên trong hư không, hai đạo nhân ảnh đứng thẳng, một người là Kim Thiền Tử một thân tăng y, người còn lại là Đông Hoàng Thái Nhất đội cao quan, khoác trường bào.
Trong tầm mắt Đông Hoàng Thái Nhất, tất cả mọi người bên bờ biển phía dưới đã biến mất, từng đạo hỏa trụ phóng lên trời nối thành một luyện ngục ngập tràn hỏa diễm. Đây là khí huyết chi lực của đại quân Tần Triều, lực lượng mênh mông tựa như lò luyện, thần tiên bình thường đều không dám lại gần.
Ngoại trừ khí huyết chi lực thì con có một khí tức mênh mông ngưng tụ lại, nó mang đủ loại màu sắc hóa thành đủ loại tường thụy khác nhau. Đây là khí tức của chúng thần Tần Triều.
Bắt mắt nhất chính là tử khí không ai có thể đi qua, tử sắc Đế Hoàng khí ngưng tụ bao phủ lấy Kiệt Thạch Sơn, tiên pháp bất xâm, chư tá tránh lui.
Phía trên vô số khí thể, một đầu cự long dài vạn mét lượn quanh, long lân và móng vuốt sáng láng, long nhãn tựa thiểm điện, thần thánh mà uy nghiêm. Đây là khí vận của Tần Triều, cũng là khí vận của Nhân tộc đang di dời theo Tần Hoàng.
Hai tay Đông Hoàng Thái Nhất kết ấn, chí xuống ba tòa long thuyền phía dưới, lạnh lùng nói: “Trí hoán âm dương!”
Tần Vương Kiếm, Loan Nguyệt Ngọc Bội và gương đồng đều bắn ra một đạo quang mang mịt mờ, tất cả giao thoa giữa không trung rồi hóa thành một tôn Đại Đế hư ảnh đứng trên long thuyền, ánh mắt Đại Đế hư ảnh nhìn về phía Chân Long khí vận.
Đột nhiên Chân Long khí vận run lên, long nhãn cũng nhìn về phía hư ảnh kia, vô thức cúi đầu xuống nhìn Kiệt Thạch Sơn. Sao lại có hai vị Nhân Vương?
Hai tay Đông Hoàng Thái Nhất kết ấn, quát lớn: “Trảm!”
Tần Vương Kiếm trong tay Đại Đế hư ảnh bỗng vung ra.
“Grao!” Chân Long khí vận rên rỉ một tiếng, từ giữa mà một hóa thành hai đạo Chân Long khí vận, một đạo ở lại chỗ cũ, một đạo khác hóa thành long ảnh bay về phía Đông Hải, thuận gió vượt sóng đi theo long thuyền.
Bên trong hư không, Đông Hoàng Thái Nhất ‘phốc’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Mái tóc đen nhánh xinh đẹp dần bạc đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, trên người bốc lên hảo diễm nóng rực. Bên trong liệt diễm, sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất cực kỳ thống khổ, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn phiêu tán đi.
Kim Thiền Tử chắp tay trước ngực, khẽ cười rồi thì thầm: “Nam Mô A Di Đà Phật!” Hắn cúi đầu nhìn khí vận còn lại, có nên chiếm đoạt một chút hay không? Quên đi, cũng chẳng có tác dụng gì với hắn, có thể cướp được hay không cũng khó nói.
Trên Kiệt Thạch Sơn phía dưới, sắc mặt Tần Hoàng bỗng tái nhợt. Hắn đưa tay che ngực, một cơn đau đớn tựa như khoan tim truyền đến, từ nơi sâu xa cảm nhận được dường như một đồ vật vô cùng quan trọng nào đó đang cách bản thân rất xa.
Phốc! Tần Hoàng ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm té ngửa ra đằng sau.
Lý Tư và Triệu Cao vội vàng đỡ lấy Tần Hoàng, cực kỳ sốt ruột kêu lên: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Trong chốc lát, bách quan đại loạn đỡ lấy Tần Vương chạy xuống dưới.
Từ nơi sâu xa, Chân Long khí vận phát ra từng tiếng rên rỉ, một nửa thân thể suy yếu nằm trong không trung. Cuối cùng đã không còn vẻ thần thánh uy nghiêm như trước đó, thân thể nó vặn vẹo, dường như có thể tan tác bất cứ lúc nào.
…