Đông Hải, vạn năm trước trên Phù Tang Đảo, Bạch Trạch Yêu Thánh, Phi Liêm Yêu Thánh, Thương Dương Yêu Thánh và Khâm Nguyên Yêu Thánh đứng thẳng, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Phù Tang Đảo.
Phi Liêm Yêu Thánh cả kinh kêu lên: “Lão đại, sao chư tử bách gia lại phản ứng lại nhanh như vậy?”
Thương Dương Yêu Thánh cũng ngưng trọng nói: “Bách gia trực tiếp giết đến Phù Tang Đảo, chẳng lẽ bọn hắn đã biết tính toán của chúng ta? Không nên như vậy mới đúng chứ.”
Bạch Trạch vuốt râu, nghi hoặc nói: “Ta cũng không biết.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Tây: “Bạch Cẩm hạ giới rồi, chẳng lẽ là hắn?”
Phi Liêm Yêu Thánh nhíu mày nói: “Chính là Câu Trần Đại Đế, thống lĩnh trên danh nghĩa của Yêu tộc sao?”
Bạch Trạch gật đầu.
Khâm Nguyên Yêu Thánh khẽ nói: “Nghe nói Bạch Cẩm rất được các vị Thánh Nhân yêu thích, có phải là Thánh Nhân báo cho biết hay không?”
Bạch Trạch lắc đầu quả quyết nói: “Chắc chắn không thể nào! Nếu Thánh Nhân ra tay, đối thủ hẳn phải là Thánh Nhân, bọn hắn mà đánh cờ với chúng ta thì chẳng khác nào vô duyên vô cớ đánh mất thân phận.”
Bốn vị Yêu Thánh nhìn về phía Phù Tang Đảo, nơi đây chứa tương lai của Yêu tộc, hy vọng hết thảy đều thuận lợi, nếu có không thuận lợi thì hắn cũng sẽ không tiếc thân mình mà nhập cuộc. Chỉ là đến khi đó liền hoàn toàn vượt ra khỏi sự khống chế, thậm chí dẫn phát ra đại chiến tam giới.
Trên Phù Tang Đảo, bây giờ chính là thời điểm bầy Yêu tụ tập, vố số người chèo thuyền vừa hoảng sợ liền bị bầy Yêu xé thành mảnh nhỏ, máu nhuộm Phù Tang.
Trung tâm hòn đảo có một cái tế đàn, ba ngàn đồng nam đồng nữ bị chia ra hai phía. Một nửa đồng nam cùng giao hợp nữ Yêu, một nửa đồng nữ cùng giao hợp với nam Yêu, tiếng rên rỉ thê lương vang vọng khắp hòn đảo.
Sau khi giao hợp, bũng nữ Yêu và nữ tử rất nhanh liền to lên, nhanh chóng sản xuất, từng tiểu oa nhi hình thù kỳ quái bò ra từ hạ thể nữ Yêu và nữ tử, sau đó tiếp tục giao hợp, một mảnh ô uế.
Từ Phúc đứng trên tế đàn bình tình nhìn cảnh tượng giao hợp rồi sinh nở ở bên dưới, trong mắt ẩn chứa vẻ kích động. Không lâu nữa quốc gia của hắn sẽ thành, đây đều là con dân của ta.
Ầm! Trên Đông Hải nhấc lên ngọn sóng lớn.
Đột nhiên Từ Phúc nhìn về phương Tây, trong mắt ẩn chứa văn minh chi quanh có thể nhìn thấy được. Hắn kinh hãi nói: “Chư tử bách gia, sao bọn hắn lại đến nhanh như vậy?”
Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh, Kim Thiền Tử cười hắc hắc nois: “Có muốn mời ta ra tay tiêu diệt hết bọn hắn hay không? Ta rất rẻ, muồi vạn Công Đức Kim Tiền, ta tiêu diệt bách gia cho ngươi.”
Từ Phúc liếc nhìn Kim Thiền Tử một cái, mười vạn Công Đức Kim Tiền? Ngươi đùa ta đấy à? Hắn quát lớn: “Phù Tang quốc của ta có tám trăm vạn thần linh, sao phải sợ bách gia? Chư thần Phù Tang nghe lệnh, tiêu diệt hết bách gia cho ta.”
“Grao! Rống!” Trên Phù Tang Đảo, từng cỗ Yêu khí phóng lên trên trời, Yêu Ma loạn vũ.
Kim Thiền Tử bĩu môi khinh thường, chỉ dựa vào tám trăm vạn thần linh này? Chỉ là mấy đầu tiểu Yêu chưa khai hóa mà thôi.
Một tòa hắc thành cực đại giáng lâm Phù Tang Đảo, lơ lửng trên thiên không, cửa thành Cơ Quan Thành ‘ầm ầm’ mở ra, từng chiếc bào xa huyết lệ xông ra từ cửa thành rồi ‘răng rắc’ biến hình trên không trung, biến thành từng tôn Cơ Quan Nhân lao xuống dưới. Ầm ầm! Chúng đáp xuống hòn đảo đập văng từng mảng đất đá.
Một đầu yêu thú Thiên Túc Ngô Công đánh giết về phía hồng sắc Cơ Quan Nhân, trong tay hồng sắc Cơ Quan Nhân xuất hiện một thanh hỏa diễm trường kiếm, sau đó giẫm một phát lên trên mặt đất. Ầm! Thân thế chính nháy mắt mà động phóng về phía trước, một kiếm xẹt qua Thiên Túc Ngô Công Thú. Xẹt xẹt xẹt! Máu me văng tứ tung tản ra mùi thịt nướng.
“Grao!” Thiên Túc Ngô Công Thú ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể nó phân ra làm hai, sau đó ‘ầm ầm’ nện xuống đại địa phía sau, hai phần thân thể vặn vẹo nhảy vọt ra.
Hồng sắc Cơ Quan Nhân chĩa trường kiếm ra, kêu lên: “Giết!”
Ầm ầm! Hơn ngàn Cơ Quan Nhân đánh về phía trước, nhất thời liền nhấc lên mưa máu bên trong bầầy Yêu, tựa như một đám cỗ máy giết chóc vô tình.
Một bên khác, một quyển sách cực đại đáp xuống hòn đảo, vô số đệ tử Nho gia một tay một sách, một tay cầm kiếm giết tới.
Người cầm đầu chính là Ngỗi Lâm Đại Nho râu dài tung bay, uy nghiêm chính khí.
Một nữ tử có bả vai xương cốt sinh trưởng một cách kỳ dị giết về phía Ngỗi Lâm.
Ngỗi Lâm Đại Nho hét lớn một tiếng: “Ta thiện dưỡng hạo nhiên chính khí!” Vô số hạo nhiên chính khí tựa như trường hà nhanh chóng lan tràn về phía trước, sau đó đâm vào người nữ tử.
“A!” Xương nữ phát ra tiếng rống thống khổ, nàng bị hạo nhiên chính khí trấnn áp tại chỗ không thể động đậy.
Ngỗi Lâm bước nhanh về phía trước, trường kiếm trong tay khẽ chém một phát liền thu lấy tính mạng của Xương nữ.
Những đệ tử Nho gia còn lại cũng nhao nhao kêu lên: “Ta thiên dưỡng hạo nhiên chính khí!”
“Tử không lời, quái lực loạn thần!”
“Tử nói: Tri giả bất hoặc, nhân giả bất ưu, dũng giả bất cụ.”
“Phó gia chủ nói: Ta có nhất kiếm khả định sơn hà vạn dặm.”
…
Bên trong từng tiếng hét to của đệ tử Nho gia, hạo nhiên chính khí tự nhiên mà ra, phong mang Nho kiếm lấp lánh.
Đệ tử Pháp gia tay cầm Pháp điển, miệng niệm Pháp hiến, lấy ngôn linh chi pháp thẩm phán Yêu tộc.
Trong tay đệ tử Tạp gia có vô số pháp bảo, những nơi đi qua đều có pháp bảo và phù triện bay loạn.
Tung Hoành gia tay cầm bàn cờ đưa tay nhấc chân đen trắng lạc tử, bày ra thế cực tuyệt sát trấn áp một phương Yêu Ma.
Chiến xa của Binh gia tung hoành tạo thành chiến trận, bên trong ngàn vạn Yêu tộc giết ra một con đường máu.
Đệ tử Nông gia khiêng cuốc và đinh ba dẹp bỏ Yêu Ma tựa như đang nhổ cỏ dại.
…