Đệ tử bách gia các hiển thần thông, ngay trong Phù Tang Đảo giết ra một con đường máu dồn ép về phía nội bộ của hòn đảo. Thanh âm hô giết kinh thiên động địa kết hợp với tiếng tru tréo của Yêu thú tung hoành khiến toàn bộ Phù Tang Đảo dường như bị lật tung, xung quanh hòn đảo không ngừng nổi lên những cột nước, nhấc lên sóng lớn.
Trên tế đàn trong Phù Tang Đảo, Kim Thiền Tử cười quái dị nói: “Thực lực Yêu tộc các ngươi không khỏi quá kém rồi đi? Ngay cả mấy tên phàm nhân cũng không đỡ nổi.”
Từ Phúc hừ một tiếng, nói: “Bọn hắn cũng không phải người bình thường, bách gia chính là người dẫn đường của Nhân tộc, cũng là Hỏa chủng chấp chưởng giả của Nhân tộc. Cho dù không thể trường sinh thì cũng nắm giữ lực lượng khiến người khác kính sợ, không thể khinh thường.”
Kim Thiền Tử nghiêng đầu cười quái dị nói: “Ta cảm thấy bọn hắn rất yếu đó!”
Từ Phúc liếc mắt nhìn Kim Thiền Tử một cái, cười khinh miệt, người không biết thì không sợ hãi, nếu là gia chủ bách gia còn ở đây, lúc nói những lời này ngươi đã chết ngay rồi.
Quyển sách khổng lồ trên không trung thu nhỏ lại, khép lại rơi vào trong tay một lão giả, lão giả tay cầm sách đi về phía Phù Tang Đảo, trên người lấp lánh văn minh chi quang.
Từ bên trong
Cơ Quan Thành, một đầu cơ quan trường long bay ra, cự tử của Mặc đứng bên trên trường long chắp hai tay sau lưng hướng phía trung tâm Phù Tang đảo mà đi, đồng thời thân thể cũng tỏa ra văn minh chi quang.
Những chưởng môn bách gia còn lại cũng nở rộ văn minh chi quang đi về phía trung tâm hòn đảo, tất cả Yêu Ma nơi chưởng môn bách gia đi qua đều gào thét rồi ‘bùm bùm bùm’ nổ tung, không có Yêu Ma nào có thể ngăn cản bước chân của chưởng môn bách gia.
Trên tế đàn, Kim Thiền Tử cười quái dị nói: "Thoạt nhìn binh sĩ của Yêu tộc ngươi đều rất yếu nha! Ngươi có muốn mời ta ra tay không? Giá rất rẻ đó! ”
Từ Phúc vẫn bình tĩnh như trước, nói: "Đa tạ ý tốt của Bồ Tát! Hiện tại ta chỉ cần giữ chân bọn hắn là được, chỉ cần chờ đợi khí vận của Nhân tộc và Yêu tộc dung hợp vào nhau, quốc gia tự thành lập, muốn trục xuất bọn hắn cũng chỉ là một cái phẩy tay, sẽ không cần Bồ Tát phải lao tâm tổn sức.”
Từ Phúc quát: "Hoạt Đầu Quỷ, Tửu Thôn Đồng Tử, Thiên Cẩu, Ngọc Tảo Tiền, Hà Đồng, Tuyết Nữ, Bàn Nhược, núi đồng, Tọa Phu Đồng Tử, Thanh Phường Chủ..." Theo lời Từ Phúc gọi, từng tôn Đại Yêu đi ra, mỗi một đầu đều có khí tức thâm trầm, Yêu khí mênh mông.
Trong mắt Kim Thiền Tử mang theo một tia kinh ngạc, tất cả vậy mà lại đều là Huyền Tiên, có thể nói là Đại Yêu một phương.
Từ Phúc ra lệnh: "Ta lấy danh nghĩa Thần Vũ Thiên Hoàng mệnh lệnh cho các ngươi tiến đến ngăn cản chưởng môn bách gia, không được sai sót."
Tất cả Đại Yêu cùng lớn tiếng kêu lên: "Vâng!" Sau đó điều khiển hắc vân bay lên trời, đánh về phía chưởng môn bách gia.
Ầm ầm! Trận chiến đã bắt đầu, chưởng môn của Tung Hoành gia vẽ một điểm, hắc bạch lạc tử, lạc tinh la mật bày bố nhốt cửu vĩ hồ.
Chưởng môn của Nho gia tiện tay viết ra vài câu luận ngữ, hạo nhiên chính khí trấn sơn đồng.
Chưởng môn Danh gia, một thước ép quỷ đầu.
Chưởng môn Pháp gia, lồng giam nhốt Thiên Cẩu.
…
Trên tế đàn, Từ Phúc quay đầu nhìn thoáng qua núi lửa phía sau, trong ánh mắt mang theo sự kích động mơ hồ. Sắp thành rồi, nhất định phải kiên trì chịu đựng cho ta.
Chưởng môn bách gia cùng chúng Đại Yêu Phù Tang đại chiến, khiến trời đất tối sầm, vạn vật rung chuyển.
Mặt trờ lặn, sao treo đầy trời, mặt trăng chiếu sáng vạn trượng, trận chiến này tiếp tục kéo dài đến ba ngày ba đêm, từ lúc bắt đầu thể lực ngang nhau, đến lúc cuối cùng chúng Yêu tan đàn xẻ nghé, bị đàn áp gần hết.
Trên tế đàn, Kim Thiền Tử cười quái dị nói: "Bây giờ Yêu tộc các ngươi sắp thua rồi, có muốn ta ra tay hay không? Ta phải tăng phí đó nha!”
Từ Phúc quay đầu nhìn ra phía sau núi lửa, hưng phấn nói: “Thua? Không, ta thắng.” Chỉ cần một cái vung tay của hắn, hàng ngàn nam nữ khổ sở bên dưới cũng như rất nhiều Yêu tộc tham dự sinh sôi đông đảo đều bay ra, không một tiếng động rơi vào núi lửa ở nơi xa.
Bên trên tế đàn chỉ còn lại vài hài tử hình thù kì quái nằm sấp đang cắn xé và đánh nhau một cách hung ác.
Một ngọn giáo chém xuyên qua ánh nắng mặt trời. ‘ầm’ một phát đóng đinh Tuyết Nữ ở trước tế đàn, mặt đất xung quanh Tuyết Nữ đã bị một lớp băng bí ẩn đông cứng lại.
Khụ khụ! Tuyết Nữ ho ra hai ngụm máu, quay đầu nhìn Từ Phúc một cái, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm đi, cứ như vậy mà ngã xuống.
Chưởng môn Binh gia mặc áo giáp khống chế chiến xa đi đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Phúc, nói: "Đệ tử Âm Dương gia Từ Phúc, ta nhớ rõ ngươi."
Từ Phúc cười ha hả nói: "Không nghĩ tới một tiểu nhân vật như ta cũng có thể lọt vào mắt gia chủ Binh gia, thật sự là vinh hạnh mà! Đáng tiếc, các ngươi đã đến muộn.”
Hắn giang hai tay về phía trước, lớn tiếng hô: “Quốc gia của ta đã thành, ta là Thần Võ Thiên Hoàng”
Ầm! Đột nhiên ngọn núi lửa to lớn sau lưng phun trào, khói lửa phóng lên cao, tám cái đầu đen kịt dữ tợn từ trong khói bụi vươn ra, ngẩng đầu gầm gừ gào thét.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…