Ở xa xa, Vân Tiêu có chút sững sờ, kinh ngạc nói: "Sư huynh, vì sao Đại sư tỷ và Tây Vương Mẫu lại tới đây? Thủ đoạn của sư huynh đó sao?"
Bạch Cẩm hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Ban đầu ta vốn định tự mình ra tay giáo huấn tên yêu quái Bạch Trạch, thế nhưng đã có cứu viện rồi, ta cũng không cần đích thân liều mạng."
Vân Tiêu nhìn Vô Đương thánh mẫu, Dao Trì Vương Mẫu một hồi, lại nhìn Bạch Cẩm một lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm. Do dự một chút, hắn nói: "Sư huynh, Đại sư tỷ và Dao Trì Vương Mẫu không biết sư huynh mời tới phải không?"
Ây da, bị nhìn thấu rồi sao? Bạch Cẩm mặt không đỏ, tim không đập, nói một cách thấm thía: "Vân Tiêu, ngươi phải nhớ kỹ, quan hệ rộng rãi cũng là một loại thực lực, cầu viện lúc đánh nhau không hề mất mặt, có đại năng... tình nguyện xuất thủ vì ngươi, người khác ước ao mà còn không được kia kìa! Ngươi nói có đúng không?"
Vân Tiêu như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hình như sư huynh nói cũng có đạo lý.
Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía chiến trường, lớn tiếng kêu lên: "Sư tỷ, cố gắng lên! Lão nhân kia vừa kêu gào, Tiệt Giáo ta đều là mấy đứa ranh con miệng còn hôi sữa."
Bạch Trạch Yêu Thánh bỗng quay đầu lại nhìn Bạch Cẩm, trong mắt mang theo vẻ phẫn nộ, ta nói như vậy lúc nào? Ngươi là đồ không biết xấu hổ!
Phanh! Vô Đương thánh mẫu đá một cước vào ngực Bạch Trạch, Bạch Trạch kêu thảm một tiếng, tức khắc bay ngược ra ngoài.
Bạch Cẩm tiếp tục hô to: "Sư thúc, cố gắng lên! Vừa nãy lão nhân kia nói, cho dù sư thúc của ta đích thân tới đây, hắn cũng không để vào mắt."
Bạch Trạch quay đầu lại tức giận hét lớn: "Ngươi câm miệng lại cho ta, ta không có nói như vậy."
Trước mặt hắn tối sầm. Phanh! Đào mộc trượng đánh vào đỉnh đầu Bạch Trạch, hắn lập tức váng đầu hoa mắt, cả người bủn rủn rơi xuống bên dưới, trực tiếp té vào biển rộng.
Bạch Cẩm ở phía xa tấm tắc nói: "Thật là một lão đầu thê thảm."
Trên đảo nhỏ bên dưới, không bị Bạch Trạch áp chế, thần thú Khí Vận Kim Long cũng lập tức hùng hồn nổi dậy, dùng tư thái cuồng bạo phát tiết cơn phẫn nộ trước đó.
"Rống!" Khí Vận Kim Long giận dữ gầm lên, một trảo vươn ra. Phanh! Nó nắm một cái đầu dữ tợn của con Bát Kỳ Đại Xà, long trảo kim sắc bấu mạnh vào trong.
Bát Kỳ Đại Xà giãy dụa kịch liệt, đuôi rắn khổng lồ quét ngang. Rầm! Khí Vận Kim Long tức khắc bị quét bay.
Hai đầu thần thú khí vận giằng co ở xa xa, tiếp tục lao vào đối phương. Một phần khí vận của Nhân tộc và một phần khí vận của Yêu tộc, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Ầm! Biển rộng nhấc lên sóng lớn, Bạch Trạch Yêu Thánh từ trong biển rộng lao ra, rống giận kêu lên: "Như Lai Phật Tổ, ngươi còn không ra tay?"
"Nam mô A Di Đà Phật…" Tiếng phật hiệu thật lớn vang lên, tường vân giữa trời vờn quanh, phạm âm ngâm xướng, ánh sáng điềm lành trùng điệp.
Một tôn kim phật to lớn ngồi xếp bằng ở trên tường vân, đạo vòng phật sau đầu soi sáng thiên địa. Vị Phật này tựa như trung tâm của thiên địa, uy nghiêm từ bi, hấp dẫn ánh mắt của đông đảo tiên thần.
Vô Đương thánh mẫu dừng tay, ngẩng đầu nhìn kim phật, có chút thương cảm nói: "Sư huynh!"
Phật Tổ kim thân bình tĩnh quét nhìn Vô Đương, mở bàn tay ra đè áp về phía Dao Trì Vương Mẫu.
Giữa bầu trời đột nhiên hiện lên một đạo quang mang. Đông! Một cái ấn tỷ vừa vặn nện vào đầu Như Lai.
Đầu Phật Tổ kim thân bị đập trúng kêu vang một tiếng, nghiêng thẳng xuống dưới, ùm… rơi vào biển rộng, kim thân lục trượng tạo thành cột nước cực lớn bắn lên cao.
Trong thiên địa nhất thời yên tĩnh.
Bạch Cẩm nhún vai nói: "Thật xấu hổ mà!"
Ha ha ha… Vân Tiêu ở gần đó bật cười. Sư huynh chưa nói hắn còn không cảm thấy gì, nhưng sư huynh vừa nói như vậy, hắn lập tức có cảm giác đúng là xấu hổ thật! Trước đó phô trương cỡ nào, bây giờ thì xấu hổ biết bao.
Vô Đương thánh mẫu và Dao Trì Vương Mẫu cũng không nhịn được bật cười, đúng là quá xấu hổ mà!
"Khụ…" Bạch Trạch ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn trời. Không được cười không được cười, hắn là minh hữu tới để giúp mình, cười hắn thì không tốt lắm, nhưng mà nhẫn nhịn cũng thật khó chịu a!
Một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc vang lên: "Hạo Thiên, xuất thủ với một tiểu bối, vô duyên vô cớ đã đánh mất thân phận của ngươi!"
"Vừa nãy cầm Cửu Long ngọc tỷ đập óc chó, không ngờ lại văng xuống dưới, xin lỗi, xin lỗi!" Một giọng nói hết sức có lệ vang vọng trong tam giới.
Bạch Cẩm âm thầm giơ ngón tay cái lên, sư thúc nói hay thật, trong lòng vô thức hiện lên một cái tên, Côn Bằng Yêu Sư. Người có thể nói chuyện ngang hàng với Hạo Thiên Thượng Đế, trong Yêu tộc cũng chỉ có Côn Bằng Yêu Sư mà thôi.
Kim phật rơi xuống biển tựa như hòa cùng biển cả mà biến mất vậy, Đa Bảo Như Lai hiện thân trên kim vân, dè chừng nhìn về phía Thiên Đình, Hạo Thiên Thượng Đế quả nhiên đáng sợ.
Hai tay tạo thành hình chữ thập, Đa Bảo Như Lai thì thầm: "Nam mô A Di Đà Phật…"
Vô Đương thánh mẫu chỉ một ngón tay về phía Đa Bảo Như Lai, quát lớn: "Lôi kiếp!"
Ùng! Một đạo lôi kiếp Thiên Nhãn to lớn hiện lên, một đạo Lôi Đình thần kiếm từ trong lôi kiếp Thiên Nhãn chiếu xuống, chém về phía Đa Bảo Như Lại. Một kiếm này mang theo uy thế thiên phạt, Chuẩn Thánh bình thường cũng muốn chùn bước.