Ở Địa Phủ đã được mấy năm, tiếng giảng đạo đột nhiên dừng lại, Thực Thiết thú trong rừng cây Thực Thiết còn đang ngậm ngùi gặm trúc khóc ròng, hu hu hu, mấy ngày rồi nương nương chẳng để ý tới chúng ta, buồn quá đi mất.
Bạch Cẩm tỉnh lại khỏi trạng thái nhập định, hắn lập tức cảm giác được đạo cơ trong cơ thể mình đã lắng xuống rất nhiều, Thiện Thi trên đám mây cát tường được quấn quanh bởi từng vòng xích có quy luật, trên mỗi một sợi xích đều có đạo chân văn lóng lánh.
Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy bái lạy, cảm kích nói: "Đa tạ nương nương!"
Bình Tâm nương nương tiện tay ném vòng hoa đã làm ra, vòng hoa xoay tròn rồi biến mất sau hàng cây. Chỉ lát sau, vòng hoa lại bay trở về, ở giữa có một con gà trống lớn màu đen đang hoảng sợ kêu gào.
Vòng hoa rơi xuống dưới chân Bạch Cẩm, gà trống cố gắng giãy dụa nhưng có làm thế nào cũng không thể nhảy ra khỏi vòng hoa.
Bình Tâm nương nương cười nói: "Bạch Cẩm, ngươi mang Hỗn Độn Huyền Quy đến cho ta, nay ta tặng lại cho ngươi con Ô Kê mà ta tỉ mỉ bồi dưỡng này.”
Bạch Cẩm vội vàng từ chối: "Nương nương, ngài chịu giảng đạo là đệ tử đã vô cùng cảm kích rồi, giờ còn tặng lễ vật cho đệ tử, sao đệ tử dám nhận.”
Bình Tâm nương nương ôn hòa nói: "Nhận đi! Ta tự mình nuôi dưỡng, cũng không phải là vật trân quý gì cho cam.”
"Nương nương, nhưng...”
"Thế nào? Khinh thường con gà đen ta nuôi?"
"Nào dám! Nương nương có đưa cho đệ tử một cọng cỏ một viên đá thì trong mắt đệ tử chúng cũng là chí bảo, có là Hỗn Độn Chung cũng không đổi.”
Bạch Cẩm lập tức khom lưng giữ lấy vòng hoa rồi nhấc con gà lên, sau đó khom lưng hành lễ nói: "Đa tạ nương nương, đệ tử cáo từ.”
"Nhớ ghé Địa Phủ một chuyến, nữ tử ngươi mang đến đã được Chân Linh chữa trị, linh hồn cũng hoàn chỉnh.”
Hai mắt Bạch Cẩm sáng ngời, trong lòng mừng rỡ, A Tu sống lại rồi. Hắn thầm hò reo trong thâm tâm, hãy để Ma kiếp tới mãnh liệt hơn đi!
“Đa tạ nương nương!” Bạch Cẩm thành khẩn nói lời cảm tạ lần thứ hai.
Bình Tâm nương nương mỉm cười gật gật đầu, lúc này Bạch Cẩm mới xoay người đi ra khỏi rừng cây Thực Thiết, hóa thành một tia sáng bay đi.
Một lát sau, Bạch Cẩm đã đón được linh hồn của A Tu từ Địa Phủ Luân Hồi, sau đó liền rời khỏi Địa Phủ, quay về Thiên Đình.
...
Bạch Cẩm xách con gà đen sì kia chạy khắp Thiên Đình tiên khí lượn lờ, những thần linh hắn gặp được trên đường đều phải cung kính khom lưng làm lễ.
Bạch Cẩm gặp ai cũng mỉm cười đáp lễ, ta thật sự là quá hòa ái, nhìn những vị thần linh này xúc động lại cảm thấy bản thân quá bình dị gần gũi. Cứ thế hắn trở lại Điểu Sào.
Thạch Cơ bước ra khỏi Điểu Sào: “Sư huynh, ngài đã trở lại."
Bạch Cẩm đưa vòng hoa cho Thạch Cơ, cười nói: "Phiền sư muội mang con gà đen này về nuôi, cứ dùng linh chi thần thảo trong Điểu Sào mà nuôi nó.”
Thạch Cơ gật đầu nói: "Được!" rồi giơ tay nhận lấy vòng hoa.
Con gà ngồi trong vòng hoa kêu mấy tiếng ò ó o, vỗ cánh phành phạch nhưng vẫn chẳng thể thoát ra được.
Bạch Cẩm dặn dò: "Thạch Cơ, ngươi chớ có tháo cái vòng hoa này ra, con gà đen này lai lịch bất phàm, quý giá không thua gì tiên thiên linh bảo bình thường, chớ để nó chạy.”
Thạch Cơ lập tức nắm chặt vòng hoa, nàng vô cùng kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống con gà, cuối cùng nghiêm túc nói: "Sư huynh yên tâm, ta sẽ nhốt nó trong thần điện, tuyệt đối không để nó chạy mất.”
"Vậy thì nhờ sư muội.”
Bạch Cẩm không có ý định ăn con gà này, hắn dùng Huyền Quy của Nữ Oa nương nương để đổi lấy Ô Kê, sau đó lại trả lại cho Nữ Oa nương nương, cái này gọi là có qua có lại.
Bạch Cẩm bấm bàn tính tạch tạch tạch, hắn đưa Huyền Quy của Nữ Oa nương nương cho Bình Tâm nương nương, Bình Tâm nương nương có vẻ rất vui.
Sau đó lại tặng con Ô Kê của Bình Tâm nương nương cho Nữ Oa nương nương, chắc chắn Nữ Oa nương nương cũng sẽ rất mừng cho xem.
Nếu có người nghĩ rằng Bạch Cẩm làm vậy cũng chỉ là chân chạy vặt, không được lợi gì vậy thì kẻ đó đã lầm to, tặng quà sẽ sinh ra tình nghĩa, mà tất cả ân tình lễ nghĩa ấy đều dồn vào người Bạch Cẩm hết. Tuy rằng loại tình nghĩa này nhìn không thấy sờ không được, nhưng mà về sau nó sẽ có lợi rất nhiều, coi như là thứ bảo đảm sinh tồn ở hồng hoang của hắn. Bạch Cẩm ta thật quá thông minh.
Thạch Cơ nói: "Sư huynh, trong khoảng thời gian ngươi rời đi, các vị Phật Đà Bồ Tát như Di Lặc, Dược Sư, Đại Thế Chí của Tây Giáo đã đến đây.”
Bạch Cẩm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Lục Áp có tới không?"
Thạch Cơ lắc đầu nói: "Không thấy tới!"
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Lục Áp muốn tìm chỗ dựa đây mà!
Trước đừng để ý đến bọn hắn, lần này Phật Giáo có hành động mà bọn hắn lại không truyền một chút tin tức gì về, tạm thời cứ mặc kệ, đừng quan tâm đến bọn hắn!"
Thạch Cơ gật đầu nói: "Vâng! Sư huynh, ta mang con gà này về trước.”
“Sư muội đi nhé!”
Thạch Cơ mang theo con gà đen kia bay đi xa.
…