Thông Thiên truyền âm hỏi: "Sư huynh, tình huống gì đây?"
Thái Thượng cũng truyền âm lại, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Tiểu tử Bạch Cẩm kia gây họa rồi.”
Thông Thiên mờ mịt truyền âm lại: "Gây họa? Họa gì? Bạch Cẩm tặng lễ cho các nàng, các nàng không vui sao?
Nhưng sao tên tiểu tử Bạch Cẩm kia lại không tặng lễ cho ta, xem sau này ta xử lý hắn thế nào.”
Nguyên Thủy truyền âm cho cả hai, giọng điệu có vẻ khá vui sướng: "Ngươi đừng nhảy vào vụ này nữa, không phát hiện bầu không khí đang căng thẳng sao?"
Bầu không khí làm sao thế? Ta cảm thấy ổn lắm mà!
Thông Thiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một bộ bài bằng vàng lấp lánh, hắn xòe bộ bài thành hình quạt rồi bật cười cười ha hả: "Hai vị sư muội, muốn đánh bài không? Đánh cược nho nhỏ thôi, vui vẻ là chính."
Nữ Oa nương nương nở nụ cười cứng ngắc: "Hôm nay thì không được rồi, ta còn có việc quan trọng cần trở về, ngày khác có dịp sẽ luận bàn với sư huynh sau.”
Bình Tâm nương nương cũng gật đầu mỉm cười: "Sư huynh, ta cũng có việc quan trọng cần trở về xử lý.”
Hai vị nương nương liếc nhìn nhau, sau đó lập tức rời khỏi Tử Tiêu Cung.
Thái Thượng nói: "Nguyên Thủy, Thông Thiên, chúng ta cũng đi thôi!"
Thông Thiên tiếc nuối thu hồi bộ bài, đi theo Thái Thượng Nguyên Thủy ra ngoài.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề xoay người lại hành lễ với vị trí chủ vị rồi mới rời khỏi Tử Tiêu Cung. Lượng kiếp sắp tới, Phật Giáo lại là nhân quả của lượng kiếp khiến hai người rất lo lắng, bây giờ chỉ có thể biểu hiện ngoan ngoãn một chút. Hy vọng có thể được Đạo Tổ chiếu cố.
Tử Tiêu Cung âm thầm biến mất khỏi Hỗn Độn.
Trong Hỗn Độn, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đang đồng hành cùng nhau.
Từ nãy đến giờ, Tiếp Dẫn vẫn luôn nhướn mày suy nghĩ cái gì đó.
Chuẩn Đề khuyên nhủ: "Sư huynh, không cần ưu sầu quá mức như vậy, Đạo Tổ đã nói rồi, Ma kiếp là số kiếp của cả tam giới chứ đâu chỉ nhằm vào Phật Giáo, Huyền Môn cũng đừng hòng đứng ngoài cuộc. Đến lúc đó ta chỉ đạo một chút, không chừng có thể dẫn độ Ma kiếp sang Huyền Môn thì sao.”
Tiếp Dẫn Thánh Nhân ủ rũ nói: "Ôi! Ta chỉ hy vọng được như vậy!"
Chuẩn Đề nhíu mày: "Đạo Tổ đã nói rồi, Phật Ma kiếp chia làm hai phần, một là Phật hưng, một là Ma xuất, hiện tại đối với ta thì Phật Giáo hưng thịnh mới là chuyện quan trọng.
Tiếp Dẫn Thánh Nhân khó hiểu: "Sư phụ nói cơ hội hưng thịnh của Phật Giáo đã đến, Tam Thanh cũng cho phép Đạo môn đi phương đông truyền đạo, hồng hoang đều đang ủng hộ, Phật Giáo tất nhiên có thể hưng thịnh, việc này không khó.”
Chuẩn Đề khẽ lắc đầu, nói: "Phật Giáo truyền khắp tứ châu là đại hưng, Phật Giáo trở thành tín ngưỡng của vô lượng chúng sinh trong hồng hoang cũng là đại hưng, nhưng ý nghĩa của hai thứ này lại hoàn toàn khác nhau.”
Tiếp Dẫn Thánh Nhân gật gật đầu, tiếp tục suy ngẫm về câu nói này.
Thánh Nhân Chuẩn Đề suy tư một hồi rồi nói tiếp: "Truyền đạo cũng cần có cách thức, muốn hưng thịnh cũng cần có phương pháp, ta không chỉ muốn Phật Giáo đạo thống bắt rễ ở Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, mà còn muốn Phật Giáo ở phương Đông vượt qua Huyền Môn, trở thành đại giáo số một hồng hoang.”
Tiếp Dẫn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chuẩn Đề, sư đệ của ta lại có mưu đồ lớn như vậy? Có thể được sư đệ tương trợ là may mắn của Phật Giáo!
Chuẩn Đề bật cười: "Sư huynh, ta dự định phân thân để tiến vào hồng hoang, tìm kiếm người lịch kiếp, đưa hắn vào trong Phật môn.”
Tiếp Dẫn gật đầu, nói: "Cũng tốt, ta sẽ đi cùng ngươi!”
Những sư huynh sư tỷ khác phỏng chừng cũng sẽ phân thân xuống hạ giới tìm kiếm người lịch kiếp, chúng ta cứ xem tạo hóa đi!"
"Được!" Chuẩn Đề gật gật đầu, hai người liền bay về phía Cực Lạc tịnh thổ.
...
Bạch Cẩm đang ở trong Thiên Đình hoàn toàn không biết gì về những chuyện vừa xảy ra, hắn thảnh thơi nằm trên ghế dài, bên cạnh đặt một ít trái cây nhỏ màu đỏ rực, chính là thứ mà Tiểu Khổng Dao mang đến tặng cho Bạch Cẩm. Quả này tên là Bất Tử Quả, chính là thứ quả trân quý được Chu Tước Giới thai nghén. Tiên thần dưới Chuẩn Thánh dù có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần ăn một quả là có thể tắm lửa trọng sinh, khôi phục toàn thịnh.
Mà loại bảo quả này đang bị Bạch Cẩm nhét từng quả từng quả vào miệng
"Hừ." Bạch Cẩm đột nhiên rùng mình.
Bên ngoài Kỳ Bài Thất, một nữ võ thần mặc khôi giáp bó sát đứng dựa vào cửa, khôi giáp bó sát vào người hoàn toàn phô diễn hết thân hình thon thả của nàng, có vẻ uy vũ bất phàm.
Vị võ thần này đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt trống rỗng, khi thì ai oán khi thì mỉm cười.
Ầm! Đột nhiên có một tia chớp từ trên bầu trời bổ xuống, Bạch Cẩm chợt biến mất, chiếc ghế dựa mà hắn vừa nằm bị sét đánh vỡ vụn, chỉ còn lại một vết cháy đen sì.
Võ thần dựa vào bên cửa bừng tỉnh, kinh hãi kêu lên: "Sư tỷ, không hay rồi! Sư phụ bị đánh lén.”
Một đám người từ Kỳ Bài Thất vội vàng chạy ra, đó là Tinh Vệ, Long Cát, Thạch Cơ, Cô Lương.
Long Cát vội vàng kêu lên: "Sao thế kia? Sư phụ bị ai đánh lén?"
Tinh Vệ cũng nói: "A Tu, có chuyện gì xảy ra vậy?"
A Tu chỉ vào chỗ cháy đen trên thảm cỏ, bối rối nói: "Vừa rồi sư phụ đang nằm ở chỗ này, đột nhiên có một tia sét giáng xuống, sư phụ liền không thấy đâu nữa.”
Mọi người lập tức thở phào.