Long Cát cười nói: "Không có việc gì, A Tu sư muội vừa tới không lâu nên còn chưa biết, trước kia lúc còn ở Tiệt giáo thì chuyện như vậy hay xảy ra lắm, cứ sét đánh xuống là sư phụ sẽ biến mất, nhưng sau đó sẽ trở lại thôi.”
A Tu sửng sốt, thường xuyên bị sét đánh? Nàng thì thầm: "Sư phụ chúng ta đã làm chuyện xấu xa gì sao?"
Long Cát giật mình, nói thẳng: "Không mà! Sư phụ chúng ta tốt lắm, công đức cũng nhiều nữa.”
Tinh Vệ bình tĩnh nói: "Sư phụ đã ăn cắp con cá nhỏ do bạch hạc chôn cất.”
Mấy người đều nhìn Tinh Vệ.
Tinh Vệ ho khan một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi, không liên quan gì đến ta, đều là sư phụ làm.
...
Bên trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương ngồi trên võng mây, phía dưới là Bạch Cẩm ngã ngồi trên sàn nhà, tóc tai rối bù, thân thể đen kịt, bốc lên từng luồng khói xanh.
"Ôi!" Bạch Cẩm nấc một cái, một luồng khói trắng từ trong miệng toát ra.
"Nương nương, hình như ta quen rồi.”
"Vẫn thiếu chút lửa.” Nữ Oa nương nương giơ ngón tay lên, “phụt” một ngọn lửa cháy bừng lên từ đầu ngón tay nàng.
Bạch Cẩm nhảy dựng lên, hoảng hốt xoay người bỏ chạy, hắn chạy tít ra khỏi đại điện rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Ngọn lửa trên ngón tay Nữ Oa nương nương lung lay rồi tắt ngúm, nàng hét lên đầy tức giận: "Vào đây cho ta!"
Bạch Cẩm từ ngoài cửa lặng lẽ vươn đầu nhòm vào, khuôn mặt đầy đau khổ rên rỉ: "Nương nương, đệ tử luôn trung thành và tận tâm với ngài! Ngài muốn trừng phạt đệ tử cũng phải để đệ tử biết mình sai ở đâu chứ! Cũng coi như biết mà tránh tái phạm.”
Nữ Oa nương nương giơ ngón tay lên, Bạch Cẩm thét lên kinh hãi, trong nháy mắt từ bên ngoài bay vào rồi rớt bụp xuống bên dưới vân sàng trong đại điện.
Bạch Cẩm xoay tròn tại chỗ, một luồng sáng trắng phủ lên cơ thể đen thui của hắn, lập tức lại khôi phục vẻ sạch sẽ mới mẻ. Hắn khom lưng hành lễ, cung kính nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, quang thải chiếu nhân.”
Nữ Oa nương nương bật cười, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, bình tĩnh nói: "Ngươi cũng nói những lời này với Bình Tâm rồi nhỉ!"
Bạch Cẩm hoảng sợ, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, sao Nữ Oa nương nương lại nhắc tới Bình Tâm nương nương, chẳng lẽ ta lật thuyền? Hẳn là không đâu!
Vậy vấn đề ở đâu? Bạch Cẩm mơ hồ cảm giác được không khí trong đại điện đột nhiên hạ thấp, một cỗ hàn ý bao phủ trái tim hắn, trả lời không tốt có khi ta lại biến thành một con bạch hạc nướng thật mất, đừng coi thường giác quan của nữ nhân.
Trong lòng Bạch Cẩm liên tục xoay chuyển, ngoài mặt lại giống như đang chịu rất nhiều oan ức, hắn kêu lên: "Nương nương, oan cho đệ tử quá! Từ trước đến giờ đệ tử vẫn luôn tuyệt đối trung thành với nương nương."
Trong mắt Nữ Oa nương nương lóe lên hàn quang, cười như không cười nói: "Vậy ta hỏi ngươi, Huyền Quy ta thưởng cho ngươi đang ở chỗ nào?"
Huyền Quy? Chẳng lẽ Nữ Oa nương nương đã biết chuyện ta đưa Huyền Quy cho Bình Tâm nương nương? Không phải chứ!
Bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy được tu luyện qua vô số năm đã khiến Bạch Cẩm lập tức đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng vô cùng vui mừng, may mà là Huyền Quy chứ không phải những thứ khác, kỳ lạ, tại sao hai vị nương nương có chết cũng không lui tới với nhau lại ở chung một chỗ rồi?
Trong lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ, nếu hai vị nương nương bắt đầu trao đổi, e rằng ta sẽ chết mất!
Ý niệm này cũng chỉ xoay chuyển trong đầu một lúc, trên bồ đoàn phía dưới, Bạch Cẩm tỏ ra vô cùng biết điều, liên tục gật đầu nói: "Khởi bẩm nương nương, Huyền Quy đã bị ta đưa cho Bình Tâm rồi."
Nữ Oa nương nương cười ha ha: "Ngươi lại rất thành thật, vậy ngươi nói xem tại sao phải đưa Huyền Quy ta ban tặng cho Bình Tâm? Nếu nói không được..."
Nữ Oa nương nương duỗi tay, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cây roi, phía trên lưu chuyển Huyền Hoàng chi quang, không ngờ lại là Hồ Lô Đằng dùng để tạo người lúc trước.
Bạch Cẩm lập tức rùng mình, vội vàng kêu lên: "Nương nương, đệ tử làm như vậy cũng là vì ngài!"
Nữ Oa nương nương khẽ cau mày nói: "Vì ta? Chẳng lẽ ta bảo ngươi đưa Huyền Quy cho Bình Tâm?"
Ba! Tiếng roi da vang lên.
"Không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi."
Bạch Cẩm cẩn thận nói: "Nương nương, ngài còn nhớ trước đó ngài từng bảo ta chủ động lấy lòng và thăm dò động tĩnh của Bình Tâm không?"
"Hình như ngươi chưa thăm dò được gì cả."
"Khụ khụ..." Bạch Cẩm ngượng ngùng ho khan, sau đó giải thích: "Khởi bẩm nương nương, mặc dù đệ tử còn đang nỗ lực, bây giờ Bình Tâm nương nương vẫn có chút phòng bị đối với đệ tử nhưng đệ tử tin rằng qua một khoảng thời gian nữa, đệ tử chắc chắn có thể đánh vào nội bộ của địch nhân.
Lần này đệ tử đưa lễ cho Bình Tâm nương nương chính là vì muốn tăng thêm hư tình giả ý với Bình Tâm nương nương, sau này cũng dễ dàng dốc sức vì nương nương ngài hơn."
"Trong tay đệ tử vốn có hai món thần vật, một món là Ô Kê do đệ tử dốc hết tâm huyết nuôi nấng, một món là Huyền Quy được nương nương ngài ban cho.
Sau khi suy nghĩ, đệ tử cảm thấy Huyền Quy chỉ là một món đồ vô cùng dễ lấy đối với nương nương ngài, cũng không có bao nhiêu trân quý mà Ô Kê lại là thứ được đệ tử nuôi dưỡng bằng tất cả tấm lòng, mặc dù không trân quý bằng Huyền Quy nhưng lại đại biểu cho tấm lòng sâu nặng của đệ tử, vì vậy đệ tử mới tặng Ô Kê được mình dày công nuôi dưỡng cho nương nương, sau đó vô cùng không nỡ mà đưa lại Huyền Quy ngài không cần cho Bình Tâm nương nương, từ đó lấy được sự tín nhiệm của Bình Tâm nương nương, cũng thuận tiện để sau này dốc sức vì nương nương ngài."
Về chuyện dốc sức hay đánh vào nội bộ gì đó, Nữ Oa nương nương hoàn toàn không thèm để tâm, sự chú ý của nàng đều đặt trên Ô Kê mà Bạch Cẩm nói. Tặng Ô Kê bản thân dốc hết tâm huyết nuôi nấng cho ta, còn Huyền Quy ta không cần thì lại đưa cho Bình Tâm, chỉ cần liếc qua là biết ai quan trọng hơn rồi, tâm trạng lập tức tốt lên.