Thấy Bạch Cẩm vui vẻ như vậy, Bình Tâm nương nương vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm. Đột nhiên nàng nhớ ra một việc, bèn mỉm cười lên tiếng: "Tiểu Bạch, chỗ ta còn có một việc cần ngươi giải quyết."
Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Việc gì thế ạ?"
"Ở Tây Ngưu Hạ Châu có một quốc gia tên là Nữ Nhi Quốc, ngươi tiêu diệt nó đi!"
Bạch Cẩm thầm kinh ngạc, Nữ Nhi Quốc là địa điểm diễn ra tình kiếp của Đường Tam Tạng thì phải? Tự dưng nương nương bảo mình tiêu diệt Nữ Nhi Quốc là có ý gì?
Không hiểu thì hỏi thôi, hắn thắc mắc: "Nương nương, tại sao đệ tử phải tiêu diệt Nữ Nhi Quốc? Lẽ nào Nữ Nhi Quốc có gì không ổn?"
"Ngươi đi xem thì biết."
"Vâng!" Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, xoay người rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi đó, Bình Tâm nương nương ngồi trên vân sàng cười khẽ. Tiểu Bạch à, ngươi tuyệt đối đừng để ta thất vọng! Nếu không hãy xem ta xử ngươi thế nào.
Bình Tâm nương nương lên tiếng: "Nữ Oa, ngươi còn nhớ Nữ Nhi Quốc không?"
Trong Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương đứng trong lương đình, trên mặt bàn đặt một con gà đen. Nấu con gà này kiểu gì thì ngon nhỉ? Kho tàu hay là hầm canh đây?
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Nữ Oa, ngươi còn nhớ Nữ Nhi Quốc không?"
Nữ Oa vung tay lên, gà đen cục tác bay đi như một tia chớp đen xuyên qua bầu trời.
Nữ Oa nương nương ngẩng đầu nhìn lên trên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Sao đột nhiên Bình Tâm lại truyền âm đến đây? Lẽ nào nàng đã biết Bạch Cẩm tặng mình con Ô Kê nàng cất công nuôi nên sinh lòng bất mãn? Không biết nàng có gây khó dễ cho Bạch Cẩm hay không!
Nữ Oa nương nương bình tĩnh cất lời: "Nữ Nhi Quốc? Từ lâu ta đã không còn chú ý đến nó nữa, tương lai của các nàng do chính các nàng nắm giữ."
Giọng nói của Nữ Oa nương nương đột ngột vang lên trong Bình Tâm Điện.
Bình Tâm nương nương cười khẽ: "Âm Thiên Tử của Địa Phủ báo cáo lên rằng, Nữ Nhi Quốc đầy rẫy anh linh. Nữ Oa, đây là nhân quả của ngươi."
Trong Oa Hoàng Thiên, mặt Nữ Oa nương nương chợt biến sắc, nàng lập tức nhìn về phía hồng hoang, tầm mắt xuyên qua thời không vô tận, cuối cùng rơi vào Nữ Nhi Quốc. Nàng quan sát Nữ Nhi Quốc một lượt, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Giọng nói của Bình Tâm nương nương truyền tới: "Nữ Oa, ngươi có dám so đấu với ta không?"
Nữ Oa nhíu mày hỏi: "So cái gì?"
"Ta đã sai Bạch Cẩm đi tiêu diệt Nữ Nhi Quốc, ngươi có thể bảo hắn đi bảo vệ Nữ Nhi Quốc, để xem hắn sẽ lựa chọn thế nào."
"Nhàm chán!"
"Lẽ nào ngươi không tò mò Bạch Cẩm sẽ nghe lời ai sao?"
"Ngươi thua là cái chắc."
"Ha ha!" Trong Bình Tâm Điện, trên gương mặt Bình Tâm nương nương đong đầy ý cười. Tiểu Bạch, ngươi thật sự đối tốt với ta ư?
Trong Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương đứng trong lương đình, dựng thẳng một ngón tay trắng như tuyết, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm. Bạch Cẩm, ngươi tuyệt đối đừng để ta thất vọng! Nếu không, roi nhỏ này sẽ hầu hạ ngươi đấy.
...
Tây Ngưu Hạ Châu có một dòng sông lớn mênh mông cuồn cuộn, đại hà quanh co hình thành một vòng tròn bao quanh một vùng đất, nền văn mình kỳ lạ được thành lập trên lãnh thổ rộng lớn ấy với cái tên Nữ Nhi Quốc.
Bạch Cẩm bay lơ lửng trên Nữ Nhi Quốc cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhíu mày. Trong tầm mắt hắn là vô số anh linh bò khắp Nữ Nhi Quốc, oan nghiệt oán khí dày đặc.
Bạch Cẩm thốt lên đầy kinh hãi: "Sao lại có nhiều anh linh như vậy?"
Hắn lập tức bay thẳng xuống dưới, tiến vào quốc gia rồi đi lại trong đó, phàm nhân không thể nhìn thấy hắn.
Bạch Cẩm đi một mạch về phía trước quan sát phong thổ nhân tình của Nữ Nhi Quốc, cuối cùng đi tới hoàng cung.
Hoàng cung Nữ Nhi Quốc có kiến trúc rất đặc biệt, sau hoàng cung là một sơn cốc có một số binh sĩ canh gác trước cửa sơn cốc.
Bạch Cẩm im hơi lặng tiếng băng qua hoàng cung tiến vào trong sơn cốc, vừa liếc nhìn đã thấy một tòa thần điện nguy nga, cửa thần điện bị khóa lại bằng sợi xích to, trên cửa còn dán giấy niêm phong.
Ánh mắt Bạch Cẩm thoáng ngẩn ngơ, không ngờ lại là tòa thần điện này. Dường như hắn lại trông thấy cảnh tượng Nhân tộc mới ra đời thuở ấy.
Hắn lập tức bước lên duỗi tay đẩy cửa lớn. Cạch! Sợi xích đứt lìa lạch cạch rơi xuống đất, cửa lớn kẽo kẹt mở ra, bụi rơi từ phía trên xuống, mấy con nhện to mập trên khung cửa cấp tốc bò đi.
Bạch Cẩm đi vào thần điện, trông thấy ba bức tượng thần đứng sừng sững, trên cùng là tượng thần của Nữ Oa nương nương, hai phụ thần đứng bên cạnh lần lượt là Phục Hy và Bạch Cẩm. Trở lại chốn cũ, Bạch Cẩm như vượt qua thời không quay ngược về ngày trước lúc Nhân tộc mới ra đời, mình và Phục Hy che chở cho Nhân tộc sinh tồn.
Bạch Cẩm nhìn thần điện phủ đầy bụi mà cảm khái: "Xem ra Nữ Nhi Quốc chắc là nhánh xã hội mẫu hệ còn truyền lại. Thời gian nghìn tỷ năm qua trôi qua, các nàng đã lãng quên lịch sử từ lâu, không thì đã chẳng niêm phong tòa thần điện này."
Hắn vung tay lên, một cơn lốc nhỏ xuất hiện trong thần điện. Tất cả bụi bặm và mạng nhện trong thần điện đều bay về phía gió lốc rồi bị hút vào trong đó, tạo thành một cái vòi rồng bụi bặm.
Vòi rồng bụi bặm lao ra khỏi thần điện bay thẳng lên trời rồi biến mất tăm.
Bạch Cẩm chắp tay vái ba vái trước tượng thần của Nữ Oa nương nương, sau đó xoay người rời đi. Nếu hắn nhớ không nhầm thì hẳn là bên trong sơn cốc này vẫn còn lưu lại một món khí vận chí bảo, chính là đầm bùn mà Nữ Oa nương nương nặn người khi xưa.
Bạch Cẩm đi vào sơn cốc, đi tới nơi Nữ Oa nương nương nặn người. Hắn vừa kinh ngạc vừa ngờ vực: "Ơ, đầm bùn nặn người đâu rồi? Sao lại không thấy? Lẽ nào bị người khác lấy mất rồi?"
Vị trí của đầm bùn không khác gì xung quanh, đá vụn lởm chởm như thể vốn là như thế, không có dấu vết tồn tại của đầm bùn.
Bạch Cẩm tìm kiếm trong sơn cốc một lúc, cuối cùng thật sự không tìm thấy mới xoay người đi ra ngoài. Chuyện ở chỗ này hơi kỳ lạ!
…