Ba ngày sau, Bạch Cẩm đứng bên cạnh Tử Mẫu Hà suy tư.
Một lão phụ nhân dìu một nữ tử đi tới, múc một gáo nước sông đưa tới trước mặt nữ tử và nói: "Nào, uống Thánh Thủy đi, uống Thánh Thủy xong sẽ khỏi bệnh ngay."
"Ừm." Nữ tử với sắc mặt nhợt nhạt gật đầu, sau đó cúi đầu uống một hớp nước, sắc mặt lập tức trở nên hồng hào.
Bạch Cẩm có thể nhìn thấy sau khi ngụm nước kia vào bụng, có một cỗ sinh cơ đang thai nghén trong cơ thể nữ tử.
Lão phụ nhân cười ha hả nói: "Uống Thánh Thủy là ổn rồi. À đúng rồi, ngươi nhớ là ba tháng sau phải đến Lạc Thai Tuyền uống một ngụm Lạc Thai Thủy, nếu không ngươi sẽ sinh hài tử đấy."
Nữ tử gật đầu, mỉm cười nói: "A nương, ta biết mà."
Hai nàng xoay người rời đi trong tiếng nói cười vui vẻ.
Bạch Cẩm đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, lẩm bẩm một mình: "Thì ra anh linh khắp thành có nguồn gốc như vậy. Coi thường sinh mệnh không sợ sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh sao?"
Hắn bay lên trời, 'tõm' một tiếng lao thẳng xuống Tử Mẫu Hà, thân hóa du long bơi trong Tử Mẫu Hà.
Nước sông Tử Mẫu Hà trong vắt linh hoạt nhưng lại không có sinh linh, chẳng khác gì một vũng nước tù.
Nhưng Bạch Cẩm có thể cảm nhận được sinh cơ cường đại trong đó. Hắn không ngừng bơi về phía trước theo nguồn sinh cơ với tốc độ cực nhanh. Đột nhiên hắn dừng lại, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: "Tìm thấy rồi!"
Bạch Cẩm lao thẳng xuống đáy sông, bọt khí ùng ục nổi lên. Bạch Cẩm có thể trông thấy phía trước là một khoảng quái thạch lởm chởm thành rừng. Hắn dứt khoát đi vào trong thạch lâm, sinh cơ cường đại ập đến cùng với từng mạch nước ngầm.
Bạch Cẩm chống đỡ mạch nước ngầm phun trào đi về phía trước, thấy một mạch suối ở đáy sông, nước suối trong vắt ùng ục từ trong mạch suối phun ra ngoài. Nơi này là đầu nguồn của Tử Mẫu Hà.
Bạch Cẩm vươn tay bắt lấy một luồng nước suối phun tới, sắc mặt lập tức thay đổi, bất giác nói: "Cảm giác này là Tạo Hóa Pháp Tắc!" Nhưng rồi hắn lại lắc đầu: "Không đúng, có sự khác biệt rất lớn, hình như không hoàn chỉnh."
Bạch Cẩm cầm nước suối phóng lên cao, lao ra khỏi mặt sông, xuyên qua bầu trời rơi vào trong một cánh rừng. Trong núi rừng có một dòng suối trong vắt lăn tăn gợn sóng, ven suối có một đám nữ tử có già có trẻ vui vẻ cười đùa, khom người múc nước suối uống.
Bạch Cẩm bay vào trong suối, bách tính ven suối đều không ngó ngàng, như thể không nhìn thấy hắn.
Hắn phát hiện một mạch suối dưới đáy hồ, vươn tay lấy một vốc nước suối rồi lao ra khỏi hồ.
Bạch Cẩm đáp lên đỉnh núi cao nhất trong Nữ Nhi Quốc, tay trái cầm nước sông Tử Mẫu Hà, tay phải cầm nước suối Lạc Thai Tuyền, dưới chân là sương mù bảng lảng quẩn quanh.
"Tử Mẫu Hà, Lạc Thai Tuyền, để ta xem rốt cuộc các ngươi có lai lịch ra sao."
Hai vốc nước từ trong tay trái và tay phải của Bạch Cẩm bay ra, trộn lẫn với nhau trong không trung, vô số bọt khí ùng ục từ trong đó thoát ra, một cỗ đạo vận loáng thoáng hiện lên.
Bạch Cẩm bỗng trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Đúng là Tạo Hóa Đạo Vận!" Trong lòng bất giác xuất hiện thân ảnh của Nữ Oa nương nương.
Tạo Hóa Đạo Vận vừa hiện ra nhanh chóng mất hết sinh cơ trong hai luồng nước suối, chỗ hai luồng nước suối được dung hòa càng lúc càng đục, không ngừng quyện vào nhau. Nước suối dần yên tĩnh lại, Tạo Hóa Đạo Vận biến mất, hai luồng nước suối cũng biến thành một vũng nước đục, không còn bất cứ điểm gì đặc biệt.
"Triệt tiêu lẫn nhau sao?" Bạch Cẩm lẩm bẩm một câu, vươn tay chộp về phía xa, tức thì hai luồng nước suối phá không bay đến trước mặt hắn, trộn lẫn vào nhau lần nữa. Lần này Tạo Hóa Đạo Vận vừa mới hiện ra, Bạch Cẩm lập tức dùng Tạo Hóa Đại Đạo của bản thân để áp chế dẫn dắt Tạo Hóa Đạo Vận trong nước suối.
Dường như Bạch Cẩm đã đi đến một không gian kỳ lạ, trong này một bên là cực dương, dòng nước cuồn cuộn phun trào như nham thạch nóng chảy; một bên là cực âm, nước vừa sâu vừa lạnh tỏa ra hàn khí đóng băng thiên địa.
Bạch Cẩm đứng ở nơi tiếp giáp giữa hai luồng nước suối âm dương, trải nghiệm sâu sắc cái gì gọi là ***.
Ào ào! Hai luồng nước suối âm dương phun trào va chạm, ma diệt lẫn nhau.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn lên thiên không, sóng nước cuồn cuộn che khuất bầu trời. Dưới tình huống sóng nước đụng độ, Bạch Cẩm có vẻ nhỏ bé chẳng khác gì con kiến.
Hắn xoay người quát: "Thiên Địa Âm Dương Giả phải tuân theo đạo lý âm dương."
Hai tay Bạch Cẩm chuyển động, cả không gian cũng xoay tròn theo. Ầm ầm! Hồng thủy chí âm chí dương đối chọi gay gắt từ từ di chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành hai con cá chép to một đỏ một trắng truy đuổi nhau trong không gian, tốc độ dần chuyển thành nhanh đến cực hạn. Phụt! Hai con cá chép to lớn biến mất, một vùng nước mênh mông chầm chậm xoay tròn trên không trung. Vùng nước nửa đỏ nửa trắng, âm dương tách biệt, phân chia rõ ràng.
"Âm dương tận, tạo hóa ra đời!" Thiên âm hùng hậu vang lên.
Một cỗ Tạo Hóa Đạo Vận dung nhập vào trong vùng nước, nửa hồng nửa trắng trộn lẫn vào nhau.
Bạch Cẩm ở bên ngoài bỗng mở choàng mắt, hai vốc nước suối trong đã biến mất không còn, thay vào đó là một nắm bùn nhão.
Bạch Cẩm lẩm bẩm với nét mặt nặng nề: "Quả nhiên là thứ này."
Lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ, thật sự là Bình Tâm nương nương đã đưa cho mình một vấn đề khó nhằn. Rõ ràng Nữ Nhi Quốc này là địa bàn của Nữ Oa nương nương, bây giờ Bình Tâm nương nương lại sai mình tiêu diệt nó, vậy chẳng phải là muốn mình tát thẳng vào mặt Nữ Oa nương nương sao? Còn là kiểu vả bốp bốp thật mạnh nữa chứ! Sau khi xong việc mình còn giữ được mạng chắc? Mình phải làm gì bây giờ? Khó quá đi!