Nét mặt Bạch Cẩm hơi thay đổi, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên trời, một luồng sóng dao động mở ra trong không trung, trong sóng dao động loáng thoáng truyền ra lời triệu hoán.
Bạch Cẩm lập tức bay thẳng lên tiến vào trong sóng dao động rồi xuyên qua nó, nháy mắt đã đi đến bên trong Oa Hoàng Thiên.
Nữ Oa nương nương ngồi trên vân sàng cao vời vợi, giờ khắc này trông nàng vô cùng uy nghiêm thần thánh.
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Đệ tử bái kiến nương nương!"
Giọng nói thật lớn của Nữ Oa nương nương vang lên: "Khi xưa ta tạo ra Nhân tộc, Nhân tộc đầu tiên là nữ tử được ta ban tên Nữ Linh, nàng cũng là vị tộc trưởng đầu tiên của Nhân tộc, Nhân tộc thời đó là xã hội mẫu hệ.
Sau đó cuộc chiến Vu Yêu nổ ra, Nhân tộc trốn chạy tứ tán, Nữ Linh dẫn theo một số nữ tử trốn vào trong thần điện, may mắn sống sót. Đây cũng là nguồn gốc của Nữ Nhi Quốc."
Bạch Cẩm hỏi: "Nương nương, hình như Tử Mẫu Hà và Lạc Thai Tuyền có liên quan tới đầm bùn ngài nặn người thì phải?"
Trong cuộc chiến Vu Yêu ngày xưa, Bất Chu sụp đổ, Thiên Hà lật ngược, nhất mạch Nhân tộc này vật lộn trong hồng thủy mênh mông, sau đó bọn hắn cầu nguyện với ta.
Tín ngưỡng thành kính của các nàng truyền tới chỗ ta, khi đó Nhân tộc đã quay lưng lại với ta, khó có được một đám nữ tử vẫn còn tín ngưỡng thành kính ta. Ta cảm thấy xúc động nên rủ lòng thương xót, tiện tay vạch một đường xẻ lũ làm sông vây quanh một mảnh lục địa, tạo thành nơi cho các nàng sinh tồn.
Đầm bùn nặn người ngày xưa cũng bị ta chia làm đôi, một âm một dương. Uống nước dương tuyền có thể sinh nam hài, uống nước âm tuyền có thể sinh nữ hài, giúp các nàng mang thai theo ý muốn. Đây cũng là một loại hồi đáp đối với tín ngưỡng thành kính của các nàng."
Bạch Cẩm trầm ngâm như có điều suy nghĩ: "Dương tuyền là Lạc Thai Tuyền, âm tuyền là Tử Mẫu Hà."
"Đó là tên do các nàng tự đặt, vốn dĩ ý ta là cho phép các nàng mang thai hài tử theo ý muốn, nhưng không ngờ các nàng lại bài xích sinh nam hài, tự dưng lại biến Tạo Hóa Dương Tuyền thành Lạc Thai Tuyền."
"Phàm nhân ngu muội, không hiểu được tấm lòng từ bi của nương nương."
Bạch Cẩm do dự giây lát rồi lại hỏi: "Nương nương, hiện giờ Nữ Nhi Quốc đã trở nên dơ bẩn kinh khủng, đầy rẫy anh linh, ngài có biết không?"
Giọng nói lớn của Nữ Oa nương nương vang lên: "Thời gian trăm triệu năm bãi bể nương dâu, các nàng đã từ bỏ tín ngưỡng dành cho ta từ lâu rồi, ta cũng không còn chú ý tới các nàng nữa.
Nhưng không biết các nàng đã lầm đường lỡ bước từ bao giờ, lúc ngươi dọn dẹp thần điện ta mới nổi hứng nhìn xem, bấy giờ mới trông thấy tất cả.
Bạch Cẩm!"
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, cung kính đáp lời: "Có đệ tử!"
"Chuyện Nữ Nhi Quốc có dính dáng tới nhân quả của ta, ngươi hãy đến đó để dẫn dắt các nàng đi lên con đường đúng đắn!"
Bạch Cẩm ngập ngừng nói: "Nương nương, hay là chúng ta tiêu diệt Nữ Nhi Quốc luôn?"
Nữ Oa nương nương bực bội lên tiếng: "Đừng nói linh tinh, giết chóc không thể giải quyết vấn đề, tạo hóa nằm ở dẫn dắt, các nàng tạo nghiệp thì sau khi chết ắt có Địa Phủ phán xét."
Bạch Cẩm gật đầu như giã tỏi, tỏ ý tán thành: "Nương nương nói rất đúng, đệ tử cũng cảm thấy nên lấy dẫn dắt làm chủ."
"Nương nương, ngài cảm thấy nên dẫn dắt thế nào? Đệ tử ngu dốt, mong nương nương chỉ rõ!"
Nữ Oa nương nương bình tĩnh cất lời: "Đơn giản thôi, nếu là do Tạo Hóa Dương Tuyền gây ra thì có thể lệnh cho một vị tiên canh giữ Tạo Hóa Dương Tuyền, không cho lấy nước, kết hợp với dạy bảo dân chúng Nữ Nhi Quốc. Tuy nhiên, hai ba đời sau có thể cho Nữ Nhi Quốc khôi phục lại như bình thường."
Trong đầu Bạch Cẩm nảy ra một suy nghĩ: Đây chẳng phải cuộc sống của Như Ý Chân Tiên sao? Lẽ nào đời trước Như Ý Chân Tiên tọa trấn Nữ Nhi Quốc theo lệnh của Nữ Oa nương nương? Điều này cũng có thể giải thích tại sao Như Ý Chân Tiên lại thu tiền ở Nữ Nhi Quốc, mặc dù tiền bạc châu báu không có tác dụng gì đối với tiên thần.
Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ, cung kính trả lời: "Vâng!"
"Ngươi đi đi!"
Bạch Cẩm xoay người đi ra ngoài, hóa thành một đạo lưu quang phóng ra khỏi đại điện. Hắn bay từ trong sóng dao động trên bầu trời Nữ Nhi Quốc ra, sóng dao động lập tức biến mất.
Bạch Cẩm đáp xuống đỉnh núi bên dưới, rầu rĩ thì thầm: "Một vị nương nương bắt mình từ từ dẫn dắt, một vị nương nương khác lại bắt mình tiêu diệt nhanh gọn, đây chẳng phải là làm khó Bạch Hạc mình sao? Mình cảm thấy bản thân sắp xong đời rồi!"
Hắn nhìn Nữ Nhi Quốc với kiến trúc san sát, sắc mặt thay đổi mấy lần, thầm lẩm bẩm trong lòng: vừa phải dùng lôi đình chi lực trấn áp, vừa phải dẫn dắt một cách mềm mỏng, hai hướng này hoàn toàn trái ngược nhau mà! Mình phải làm sao đây? Lẽ nào hai vị nương nương đã hẹn trước?
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không phải đâu, chắc chắn các nương nương của mình không rỗi hơi như thế, nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi.
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, vừa nhìn Nữ Nhi Quốc vừa chìm vào trầm tư. Mình không thể đắc tội bất kỳ vị nương nương nào, rốt cuộc mình phải làm sao đây?