Tiên thạch phát ra âm thanh kịch kiệt tựa như bên trong có thứ gì đó đang va đụng, tảng đá lớn lắc lư.
Bạch Cẩm xoay người toan rời đi, nhưng đi được vài bước thì bỗng dừng lại. Có phải mình vẫn chưa làm chuyện gì không nhỉ?
Hắn xoay người nhìn tiên thạch, sau đó chìa tay ra, tức thì một thanh Tiên Kiếm xuất hiện trong tay hắn. Hắn giơ tay lên, kiếm lướt đi như long xà, uốn lượn linh hoạt. Keng! Kiếm minh vang lên, Bạch Cẩm thu trường kiếm về sau lưng rồi xoay người biến mất trong biển mây.
Trên tiên thạch có mấy chữ to sáng lấp lánh: "Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm từng đến đây dạo chơi!"
Mình vội vàng chạy lên đảo, nhưng bây giờ Linh Minh Thạch Hầu không thể làm đồ đệ của mình, vậy thì mình có thể ngắm cảnh đẹp.
Bạch Cẩm dạo bước trên Hoa Quả Sơn, hiện tại nơi đây cũng được xem là một địa điểm du lịch, còn là loại thuần tự nhiên và không tốn phí.
Bạch Cẩm đi tới trước một thác nước, vừa liếc mắt đã nhìn thấu thác nước, bên trong là vách đá xanh, không có hang động.
Bạch Cẩm gãi đầu lẩm bẩm: "Thủy Liêm Động đâu rồi? Mình muốn đi mở mang tầm mắt."
Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời. Hiện tại Thủy Liêm Động vẫn chưa được khai phá, chi bằng để mình khai phá trước rồi sau này tìm Tôn Ngộ Không thu tiền thuê. Chuẩn đấy, cứ làm như vậy đi!
Bạch Cẩm vung tay lên, rào... thác nước lập tức ngừng chảy, nửa trên đông cứng giữa không trung như huyền băng, nửa dưới ào ào trút xuống đáy hồ.
Vách đá nứt toác, đá vụn rơi ầm ầm vào trong hồ, trên vách núi hình thành một hang động lớn. Bạch Cẩm lập tức bay vào trong hang động lớn, tiếng bồm bộp từ trong sơn động vọng ra.
Một lát sau Bạch Cẩm bay ra khỏi sơn động. Hắn phất tay, trên vách đá phía trên sơn động hiện ra bốn chữ to: Câu Trần Biệt Uyển.
Thác nước đổ nghiêng che khuất cửa động.
Bạch Cẩm đáp xuống tảng đá phía đối diện thác nước, sau đó xoay người nhìn thác nước, vừa vỗ tay vừa cười ha ha: "Đã xong!"
Chỉ cần xuyên qua thác nước là tiến vào bên trong động phủ, nếu không chặn thác nước thì rất khó phát hiện bốn chữ to 'Câu Trần Biệt Uyển' này. Bỗng nhiên một ngày nào đó Tôn Ngộ Không phát hiện ra nhà của mình vốn là biệt uyển của người khác, chắc hẳn nét mặt của hắn sẽ rất đặc sắc cho mà coi.
...
Bạch Cẩm bước ra một bước, nhảy qua Hoa Quả Sơn xuất hiện trên Đông Hải. Hắn hét to: "Ngao Quảng, ra gặp ta!"
Hải vực trước mặt lẳng tặng tách ra, lão Long Vương Ngao Quảng ở vùng Đông Hải dưới đáy biển đi ra hỏi: "Lão đại, ngươi làm xong việc chưa?"
Bạch Cẩm gật đầu bảo: "Đi Tây Hải với ta!"
Ngao Quảng sửng sốt, thái độ không để tâm: "Lão đại, Tây Hải là nơi nghèo nhất trong tứ hải, đến đó làm gì? Vẫn là Đông Hải ta tốt hơn."
"Tất nhiên là ta đi có lý do của mình."
"Được, lão đại. Tứ hải có hải nhãn thông với nhau dưới đáy biển, đi bằng hải nhãn nhanh cực kỳ. Ta dẫn lão đại đi một chuyến."
"Không cần phiền phức như vậy đâu!"
Bạch Cẩm chỉ tay, không gian trước mặt trở nên vặn vẹo, hình thành một dòng xoáy không gian, có thể loáng thoáng trông thấy mặt biển mênh mông vô bờ ở phía bên kia dòng xoáy.
"Đi thôi!" Bạch Cẩm cất bước đi về phía dòng xoáy không gian.
Ngao Quảng nhìn mà âm thầm hâm mộ, đây là uy năng của Chuẩn Thánh đó! Chỉ cần một ý niệm là có thể ngao du trong không gian nghìn tỷ dặm, không gian và thời gian đều trở nên vô nghĩa. Haiz, sao mình vẫn chỉ là một Đại La Kim Tiên chứ? Rõ ràng là mình cũng tu luyện cực khổ lắm mà!
Ngao Quảng hí hửng chạy về phía dòng xoáy, khi xuyên qua dòng xoáy thấy mắt hoa lên, ngay sau đó đã đến Tây Hải. Giờ là lúc mình thể hiện oai phong của lão đại tứ hải.
Ngao Quảng hắng giọng hô to: "Ngao Khâm, Đế Quân giá lâm, còn không mau ra nghênh tiếp."
Ầm! Mặt biển phẳng lặng tách ra, trên biển rộng hình thành một xoáy nước màu đen khổng lồ. Hai đội thủy yêu rảo bước chạy từ trong đáy biển lên, đứng hai bên lối đi. Mỗi thị nữ thủy yêu cầm một viên trân chân trong tay, trân châu tỏa sáng soi tỏ lối đi.
Một lão giả mặc long bào bước nhanh ra khỏi thông đạo, vội vàng chắp tay thi lễ, tỏ lòng áy náy: "Ta không biết Đế Quân đến, xin thứ lỗi!"
Bạch Cẩm vươn tay đỡ hắn, vừa cười vừa nói: "Long Vương mau đứng lên!"
Ngao Quảng cũng cười ha hả: "Ngao Khâm, đứng dậy đi! Đều là người nhà cả, không cần khách sáo."
Tây Hải Long Vương đứng dậy, cất giọng cảm khái: "Đế Quân thân trên Cửu Thiên vận hành thiên địa, hàng ngày bận trăm công nghìn việc, vậy mà ngài vẫn hạ cố đến Tây Hải khiến tiểu long vô cùng sợ hãi, cả Tây Hải đều long lanh rực rỡ.
Bạch Cẩm cười ha ha: "Lão Long Vương khiêm tốn rồi. Người quyết định sách lược, bận trăm công nghìn việc là Đại Thiên Tôn bệ hạ.
Người dốc sức dốc lòng tạo phúc cho chúng sinh là chúng thần châu thiên, ta có là gì đâu?"
Hắn bước đến vỗ vai Ngao Khâm, xúc động nói: "Lão Long Vương điều khiển thời tiết, điều gió quản mưa, quản lý vùng biển phía Tây mới là lao khổ công cao."
"Khụ khụ ~" Ngao Quảng húng hắng ho vài tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt chờ mong. Ta cũng là Long Vương nè! Ta cũng điều khiển thời tiết, điều gió quản mưa, quản lý vùng biển phía Đông nè! Lão đại cũng khen ta đi!
Tây Hải Long Vương ngượng ngùng lên tiếng: "Đó đều là trách nhiệm của ta. Được Đế Quân khen ngợi, thật sự là ta rất ngượng ngùng."
Hắn vội vàng tránh sang một bên rồi chìa tay nói: "Mời Đế Quân..."