Bạch Cẩm bắt lấy cánh tay Ngao Khâm, giọng điệu thân thiết: "Ta và Ngao Khâm huynh đệ mới quen mà như đã thân, chúng ta cùng vào đi."
Ngao Khâm kích động nói: "Đế Quân, như vậy không hợp lễ nghĩa."
"Bây giờ chỉ nói đến tình riêng thôi."
Hai người nắm tay nhau đi xuống đáy biển.
Ngao Quảng ở phía sau, nét mặt dần cứng đờ. Lão đại đối xử với mình không tốt như vậy đâu! Trong lòng trào dâng cảm giác nôn nóng, lão đại sẽ không có mới nới cũ chứ? Ánh mắt hắn nhìn Ngao Khâm dần trở nên bất thiện. Tiểu huynh đệ, đường ngươi đi hẹp lắm!
Bạch Cẩm và lão Long Vương đi thẳng vào Long Cung dưới đáy biển, phân chủ khách ngồi trong Thủy Tinh Cung.
Bạch Cẩm nhìn trái ngó phải rồi cười ha ha: "Đừng nói Long Vương không có bảo bối, quả nhiên câu này không sai! Vẻ hoa lệ của Thủy Tinh Cung này còn trân mỹ hơn Đế Cung của ta.
Ngao Khâm hào phóng nói: "Nếu Đế Quân thích thì ta sẽ tặng Đế Quân Thủy Tinh Cung này."
Ngao Quảng ngồi bên cạnh, nhíu mày bực bội nói: "Ngao Khâm, ta từng đến Điểu Sào - đạo cung của Đế Quân, tuy bề ngoài không hoa lệ bằng Thủy Tinh Cung nhưng rất giàu có và quý giá, ngay cả những chỗ không bắt mắt cũng có trân bảo. Cái Thủy Tinh Cung rách nát này của ngươi còn không đổi được một chiếc ghế của Đế Quân."
Ngao Quảng vừa dứt lời, Bạch Cẩm lập tức cười ha ha: "Long Vương nói vậy ta sẽ tưởng thật đấy! Nói không chừng ta sẽ mang một số đồ tốt về."
Ngao Khâm cười ha hả: "Tuyệt đối không có nửa câu nói dối. Đế Quân thích gì thì cứ lấy, ta tuyệt đối không lật lọng."
Ngao Quảng ở bên cạnh trợn tròn mắt, các ngươi không nghe thấy ta nói gì à? Hắn u oán nhìn Bạch Cẩm. Lão đại, ngài quá không nể mặt ta rồi đấy.
Bạch Cẩm mỉm cười duỗi tay chỉ vào một chiếc đèn trên long án rồi cười khẽ: "Chiếc đèn hoa sen này của Long Vương rất độc đáo."
Ngao Khâm nhìn chiếc đèn hoa sen trước mặt, trong lòng giật thót. Chết tiệt, sao lại quên cất nó đi chứ! Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn tươi cười nói: "Ta có một hảo hữu chí giao là Bích Ba Đàm Long Vương, hắn có một nữ nhi tên Vạn Thánh công chúa đã định hôn ước với nhi tử thứ ba của ta là Ngao Liệt. Đèn hoa sen này là lễ vật đính hôn mà Bích Ba Đàm Long Vương đưa tới. Nếu Đế Quân thích thì cứ lấy, hôm khác ta sẽ giải thích với Bích Ba Đàm Long Vương là được, cùng lắm thì ta bị hắn oán trách vài câu mà thôi."
Bạch Cẩm cười ha ha: "Lão Long Vương nói gì thế, ta nào dám lấy lễ vật đính hôn, nhỡ đâu phá hỏng một mối lương duyên thì sợ là Nguyệt Lão nương nương sẽ cầm gậy đánh ta mất."
Ngao Khâm sững sờ giây lát, giọng nói tràn đầy hâm mộ: "Không ngờ Đế Quân có quan hệ với Nguyệt Lão, thật khiến người ta hâm mộ!"
Ngao Quảng bên cạnh trưng ra vẻ mặt vô cảm, ngồi trên ghế nhìn bọn hắn nói chuyện hăng say. Còn muốn trao đổi lễ vật cơ à, ha ha, nhân gian không có chân tình, từ nay về sau ta không bao giờ tin tưởng tình bằng hữu nữa.
Mãi lâu sau Bạch Cẩm và Ngao Khâm mới lưu luyến chia tay.
Ngao Khâm nhiệt tình tiễn Bạch Cẩm ra khỏi Tây Hải, đứng trên mặt biển vẫy tay tạm biệt.
Trên đám mây, nụ cười trên môi Bạch Cẩm vụt tắt, hắn nhíu mày trầm tư.
Ngao Quảng lạnh lùng cao ngạo đứng trên đám mây bên cạnh, liếc xéo Bạch Cẩm. Vừa rồi ngươi không để ý đến sự tồn tại của ta, ta rất tức giận.
Đột nhiên Bạch Cẩm cất tiếng hỏi: "Ngao Quảng, ngươi hiểu Ngao Khâm bao nhiêu?"
Ngao Quảng lập tức cười xòa, kích động nói: "Lão đại, cuối cùng ngươi cũng chịu để ý đến ta rồi, ta rất vui." Làm gì còn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa.
Bạch Cẩm bực mình quát: "Nói vào chuyện chính đi!"
Ngao Quảng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây lúc chúng ta còn chưa phải là Long Vương, chúng ta hay chơi chung với nhau. Nhưng thật sự là ta không hiểu rõ con người hắn hiện tại."
Giọng nói Ngao Quảng ung dung: "Sau khi trưởng thành chúng ta đều có việc riêng, rất ít khi gặp nhau."
"Sau này tăng cường chú ý Ngao Khâm."
Sắc mặt Ngao Quảng chợt thay đổi, thái độ nghiêm nghị: "Lão đại, hắn có gì không ổn sao?"
Bạch Cẩm thong thả cất lời: "Có lẽ Tây Hải Long Cung đã trở thành Tây Hải Long Cung của Phật Giáo rồi."
Ngao Quảng thốt lên đầy kinh ngạc: "Gì cơ?"
Ngao Quảng không thể nào tưởng tượng nổi huynh đệ tốt ngày xưa của mình lại nương nhờ Phật Giáo.
Sau khi nỗi chấn động qua đi, hắn hỏi ngay: "Lão đại, ngài có chứng cứ gì?"
"Từ việc chúng ta đến Tây Hải, vừa gặp nhau Ngao Khâm đã thể hiện quá nhiệt tình."
"Nhiệt tình là bất thường sao? Lão đại, ngài là Đế Quân của Thiên Đình, đương nhiên là hắn muốn lấy lòng ngài." Ngao Quảng không kìm được phải biện minh cho Ngao Khâm.
"Tất nhiên nhiệt tình một chút không phải là vấn đề, nhưng Ngao Khâm nhiệt tình quá mức mới khiến ta nghi ngờ.
Chỉ vì ta khen Long Cung đẹp mà hắn lại muốn tặng Long Cung cho ta, điều này không phù hợp với tính cách tham tiền của Long tộc các ngươi."
"Biết đâu hắn chỉ nói đùa thôi? Trước kia Ngao Khâm rất hài hước." Ngao Quảng cố gắng tìm cớ cho Ngao Khâm.
Bạch Cẩm hỏi ngược lại: "Ngươi có nói đùa kiểu này không?"
Ngao Quảng lắc đầu trong vô thức: "Không đâu!"
"Tại sao?"
"Bởi vì ta sợ lão đại ngài tưởng thật! Nếu ngài tưởng thật thì chẳng phải ta sẽ mất tiêu Thủy Tinh Cung sao? Ta không ngốc!"
"Nhưng Ngao Khâm đã nói đấy thôi."
Ngao Quảng sửng sốt, đúng là không phù hợp với bản tính của Long tộc! Ngao Khâm cũng không phải con rồng hào phóng như vậy.