Tất cả thần linh đều ăn ý giấu giếm thông tin về Câu Trần Đại Đế, khi Tôn Ngộ Không muốn hỏi, ai nấy đều lắc đầu cảm thán: "Không thể nói!"
Như vậy trái lại còn để lại ấn tượng sâu không lường được trong lòng Tôn Ngộ Không.
Nửa tháng sau, trong phủ đệ của Bật Mã Ôn, Tôn Ngộ Không nằm bắt chéo chân trên đệm lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì Câu Trần Đại Đế đang ở đâu? Vì sao tất cả thần linh đều không biết? Không biết Ngọc Hoàng Đại Đế có biết không!"
Một tên giám quan từ bên ngoài nhanh chân chạy vào, gấp gáp nói: "Đại nhân, đại nhân, Hỏa Đức Tinh Quân tới."
Tôn Ngộ Không hoàn toàn không để ý: "Ta chẳng quan tâm là ai tới, tìm lão Tôn ta làm gì?"
Giám quan nôn nóng nói: "Đại nhân, Hỏa Đức Tinh Quân là Tinh Quân Chính Thần, ngài cần phải đi nghênh tiếp."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời, hắn trở mình ngồi dậy hỏi: "Ta cần phải đi nghênh tiếp à? Chắc là quan lớn nhỉ?"
Giám quan gật đầu lia lịa, còn không phải quan lớn à? Tinh Quân là Tinh Quân đầu tiên đến Ngự Mã Giám trong ngàn vạn năm qua đó! Hắn vô cùng thấp thỏm, thầm nghĩ lẽ nào Ngự Mã Giám đã phạm lỗi gì? Cho dù phạm lỗi cũng không kinh động đến Tinh Quân Chính Thần mới phải!
Tôn Ngộ Không chợt nảy ra một ý, có khả năng là quan lớn biết Câu Trần Đại Đế không phải sao?
"Đi, đi xem sao!" Tôn Ngộ Không nhảy xuống bàn, rảo bước đi ra ngoài.
...
Hỏa Đức Tinh Quân đi lại trong Ngự Mã Giám, tầm mắt lướt qua từng con thiên mã, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Tôn Ngộ Không mặc quan phục, đội mũ quan bị lệch, tung tăng chạy tới. Giám quan chạy bước nhỏ theo sau.
Hỏa Đức Tinh Quân quay sang nhìn Tôn Ngộ Không, mở lời: "Ngươi là Bật Mã Ôn mới nhậm chức!"
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Chính là bản đại nhân. Ngươi là Hỏa Đức Tinh Quân hả?"
Trong mắt Hỏa Đức Tinh Quân lóe lên cảm xúc khác thường, hắn cười khẩy: "Chỉ là một tên Bật Mã Ôn mà cũng dám xưng đại nhân trước mặt ta? Ta lại hỏi ngươi, có phải ngươi thả ngựa ở tinh hà, nhiễu loạn tinh vực không?"
Hai chân giám quan bủn rủn, suýt thì quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, lòng tràn ngập nỗi oan ức. Lúc đó ta không cho Bật Mã Ôn đi tinh hà thả ngựa, nhưng hắn nhất quyết không nghe, bây giờ thì hay rồi! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!
"Là lão Tôn ta thì sao?"
Hỏa Đức Tinh Quân giận dữ quát: "Lẽ nào ngươi không biết thả ngựa cũng có nơi thả ngựa? Nhiễu loạn tinh hà, ngươi phải chịu tội gì?"
"Từ lúc chào đời lão Tôn ta đã tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó!"
Hỏa Đức Tinh Quân tức giận quát: "To gan! Chỉ là một quan chăn ngựa mà cũng dám càn rỡ như vậy!" Một bạt tai nhằm về phía Tôn Ngộ Không.
Nháy mắt Kim Cô Bổng đã xuất hiện trong tay Tôn Ngộ Không. Hắn vung một gậy, một tiếng 'bộp' vang lên. Hỏa Đức Tinh Quân kêu gào thảm thiết, bị đánh bay ra khỏi Bật Mã Ôn Phủ.
Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng, bật cười ha ha: "Hỏa Đức Tinh Quân yếu ghê, thực lực như thế mà cũng dám chất vấn lão Tôn ta?"
Giám quan phía sau lập tức tái mét mặt mày, mồ hôi đầy đầu, thì thào nói: "Hỏa Đức Tinh Quân rồi, đánh Hỏa Đức Tinh Quân rồi, phải làm sao đây?"
Tôn Ngộ Không vừa khua Kim Cô Bổng vừa cười khằng khặc: "Sợ gì chứ, có lão Tôn ta ở đây!"
Giọng giám quan tràn đầy sợ hãi: "Đại nhân, đây là Hỏa Đức Tinh Quân đó!"
Tôn Ngộ Không chớp mắt hỏi: "Ta hỏi ngươi, chức quan của Hỏa Đức Tinh Quân lớn hay là chức quan của ta lớn?"
"Hỏa Đức Tinh Quân!"
Tôn Ngộ Không sững sờ, sinh lòng nghi ngờ, sao gặp bừa một thần linh cũng có chức quan lớn hơn mình?
Tôn Ngộ Không hỏi thẳng: "'Bật Mã Ôn' ta đây là quan hàm gì?"
Giám quan lí nhí nói: "Tên quan hàm là thế ạ."
Tôn Ngộ Không hỏi tiếp: "Quan hàm này mấy phẩm?"
Giám quan nhỏ giọng trả lời: "Không có phẩm giai."
Tôn Ngộ Không hỏi: "Không phẩm là sao? Lẽ nào là cực lớn?"
Giám quan lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người nói: "Chỉ gọi là 'chưa chính thức'."
"Thế nào là 'chưa chính thức'?"
"Cấp cuối. Chức quan thấp nhất nhỏ nhất, chỉ có thể trông coi ngựa.
Từ sau khi đường tôn đến nhậm chức mới có cấp này, cho ngựa ăn đến mập cũng chỉ được một chữ 'tốt', nếu ngựa hơi gầy thì sẽ bị tra hỏi; nếu ngựa bị thương nặng thì phải bị phạt chuộc tội."
Tôn Ngộ Không sửng sốt, lập tức cắn răng giận dữ quát: "Khá khen thay Ngọc Hoàng Đại Đế dám coi thường lão Tôn ta như vậy! Lão Tôn xưng vương xưng bá trên Hoa Quả Sơn, sao hắn lại dụ ta đến chăn ngựa cho hắn? Kẻ chăn ngựa chỉ là hậu sinh tiểu bối, lao dịch thấp hèn, sao xứng với ta?"
Nếu Câu Trần Đại Đế biết mình chỉ là quan chăn ngựa thì sẽ nhìn mình thế nào?
Trong lòng Tôn Ngộ Không hừng hực lửa giận. Hắn bay vọt lên, lắc tay một cái là Kim Cô Bổng xuất hiện, lấp lánh kim quang sáng chói. Hắn gào to: "Phá cho lão Tôn!"
Rầm! Cả tòa Bật Mã Ôn Phủ đổ sập, thiên mã và phụ quan hoảng sợ chạy trốn.
…