Lúc này trong Lăng Tiêu Bảo Điện trên Thiên Đình đang tổ chức đại hội quần thần, Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bên dưới là Châu Thiên Tinh Quân và Bát Bộ Chúng Thần.
"Báo!" Tiếng bẩm báo vang lên bên ngoài đại điện.
Nhật Quang rảo bước chạy vào, hoảng hốt báo cáo: "Bệ hạ, tiêu rồi, Bật Mã Ôn tân nhậm Tôn Ngộ Không chê chức quan nhỏ, phá hủy Ngự Mã Giám, chống đối Thiên Đình."
Sắc mặt Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn bình tĩnh, giọng nói lớn vang lên: "Hầu tử này thật to gan, ai có thể đi bắt con quái này cho trẫm?"
Lý Tịnh lập tức bước ra khỏi hàng, chắp tay thi lễ nói: "Vi thần bất tài, xin đi hàng phục tên yêu quái này."
Ngọc Hoàng Đại Đế vui vẻ cất lời: "Tốt lắm! Trẫm phong ngươi làm Hàng Ma Nguyên Soái, suất lĩnh thiên binh thần tướng đi bắt tên yêu quái này."
"Tuân chỉ!" Lý Tịnh xoay người sải bước đi ra ngoài.
...
Ở một nơi khác, Bạch Cẩm ngồi trong đại điện Điểu Sào, lòng thầm xỉa xói. Bồ Đề Tổ Sư và Thái Ất Chân Nhân đúng là cùng một đức hạnh, đều chỉ truyền thụ bản lĩnh chứ không dạy đức hạnh. Một tên Tôn Ngộ Không và một tên Na Tra, tên nào cũng coi trời bằng vung. Có điều như vậy cũng tốt, nếu Bồ Đề Tổ Sư dạy hết thì còn cần Đường Tam Tạng làm chi?
Bỗng nhiên trong đầu Bạch Cẩm nảy ra một ý, nếu bắt Tôn Ngộ Không đến Tư Pháp Thần Điện, dạy dỗ đàng hoàng thì sẽ ra sao? Nhưng hắn lập tức từ bỏ ý tưởng này. Nếu thật sự làm vậy thì Tây Phương Nhị Thánh còn chưa ra tay, Đại sư bá và Nhị sư bá đã ra tay rồi, bởi vì bọn hắn cũng muốn bảo đảm Tây Du tiến hành bình thường.
Ngao Bính bước nhanh từ bên ngoài vào trong đại điện, sau đó chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Bái kiến sư bá!"
Bạch Cẩm lên tiếng: "Ngao Bính, Bật Mã Ôn tân nhậm quay về Hạ Giới, Lý Tịnh nhận lệnh truy bắt.
Với bản lĩnh của hắn, muốn bắt Tôn Ngộ Không thì hơi đuối, ngươi đi giúp hắn một tay, bắt Tôn Ngộ Không đến gặp ta."
Ngao Bính nghiêm nghị đáp lời: "Vâng" sau đó xoay người rảo bước rời đi.
...
Trên bầu trời Hoa Quả Sơn ở Đông Hải cuồn cuộn mây trắng, muôn hình vạn trạng, hàng nghìn hàng vạn thiên binh thiên tướng đứng trên mây trắng, uy lâm trên không trung Hoa Quả Sơn, người dẫn đầu là Hàng Ma Nguyên Soái Lý Tịnh.
Trên Hoa Quả Sơn, bảy mươi hai Yêu Vương hội tụ, suất lĩnh đông đảo yêu ma, toàn là lang trùng hổ báo đủ lại, lít nha lít nhít, giơ thương múa kiếm, nhảy nhót gầm thét ở đó. Cả Hoa Quả Sơn nồng nặc yêu khí, cuồn cuộn ma khí.
Một lá cờ tung bay trên đỉnh Hoa Quả Sơn, trên đó viết bốn chữ lớn: Tề Thiên Đại Thánh!
Lý Tĩnh đứng trên đám mây nhìn xuống lá cờ, lập tức giận dữ quát lớn: "Đám yêu ma nhỏ bé cũng dám cuồng ngôn nhận mấy chữ Tề Thiên.
Cự Linh Thần, ngươi vào trận trước, bắt yêu hầu, cho bọn chúng thấy uy nghiêm của Thiên Đình ta!"
Cự Linh Thần ôm quyền quát lớn: "Tuân lệnh!" Rồi nâng Rìu Tuyên Hoa lên bay về phía Hoa Quả Sơn, thân hình khổng lồ gây ra cảm giác áp bách cường đại.
Cự Linh Thần bay tới đỉnh của Hoa Quả Sơn rồi hét lớn: "Bật Mã Ôn, ta là đại tướng quân Cự Linh Thần của Thiên Đình, nay phụng ý chỉ của Ngọc Đế đến để thu phục ngươi.
Nếu ngươi thức thời thì mau ra đầu hàng, tránh việc đao kiếm thương thân!
Thùng!
Thùng!
Thùng!
Tiếng trống vang khắp Hoa Quả Sơn, đông đảo yêu ma bắt đầu bày trận, vung vũ khí cao giọng kêu gào, yêu vân quay cuồng, sát khí đằng đằng, biển rộng cuộn sóng.
Một tia sáng vàng chói bay ra khỏi Thủy Liêm Động, bay thẳng tới trước mặt đám yêu ma, kim quang tán đi hiện ra thân hình vô cùng uy phong của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không mặc Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, đầu đội Phượng Sí Kim Tử Quan, chân đi giày Ngẫu Ti Bộ Vân, trong tay cầm Kim Cô Bổng, áo choàng màu đỏ tung bay phần phật sau lưng, bễ nghễ nhìn xuống xung quanh, ngạo khí thăng thiên.
Cự Linh Thần cầm Rìu Tuyên Hoa chỉ vào Tôn Ngộ Không, hét lớn: "Tôn Ngộ Không, ngươi có nhận ra ta không?"
Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng cười ha ha: "Ngươi là tên thần tiên không có danh tiếng ở cái xó nào đấy? Tự báo danh ra! Lão tôn ta không giết hạng người vô danh.”
Cự Linh Thần quát: "Giỏi cho cái con khỉ vô ơn, vậy mà lại không nhận ra ta?
Ta là thần tướng canh trước cổng Lăng Tiêu Bảo Điện, hiện là tướng tiên phong dưới trước của Lý Thiên Vương, Cự Linh thiên tướng! Nay phụng thánh chỉ của Ngọc Đế đến đây thu phục ngươi.
Ngươi mau dỡ bỏ trang phục, quy thuận Thiên Đình, đừng để sinh linh cả núi này phải bỏ mạng.
Nếu dám nói nửa chữ không, ta sẽ khiến ngươi hóa thành bột mịn!"
Tôn Ngộ Không khinh thường: "Gì mà Cự Linh thần, tiểu linh thần, lão tử đánh chết tên bần thần nhà ngươi.”
Tôn Ngộ Không nhoáng lên một cái đã xẹt qua không trung, trong nháy mắt bay tới gần chỗ Cự Linh Thần. Hắn giơ cao Kim Cô Bổng đánh xuống, như thể cột trời đổ sụp, kim tinh rớt xuống nhấn gian.
Cự Linh Thần hoảng hốt, tốc độ của con khỉ này nhanh quá, hắn vội giơ rìu Tuyên Hoa lên, oong! Một tiếng chấn động vang lên, thần quang bắn ra tung tóe.
Thân thể khổng lồ của Cự Linh Thần lập tức khuỵu xuống, hắn lảo đảo bước lùi ra sau, bàn chân giẫm lên không trung phát ra từng tiếng nổ inh tai.
Chưa cần đứng thẳng thân mình, Cự Linh Thần đã nhanh nhẹn há mồm phun ra một đạo thần quang, một ngọn lửa cuồn cuộn nhanh chóng lao thẳng về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lóe một cái liền biến thành một con chim lửa trực tiếp lao ra khỏi biển lửa, hắn đi tới trước mặt Cự Linh Thần, hiện ra chân thân rồi đá mạnh một cú.