Thân ảnh Thông Thiên lặng lẽ xuất hiện trên chủ vị.
Chúng đệ tử đang ngồi bên dưới đều chắp tay thi lễ và kêu lên: "Bái kiến sư phụ!"
Thông Thiên chậm rãi gật đầu rồi nói: "Từ khi các ngươi bái sư tới nay, vi sư bận chứng đạo nên hiếm khi truyền pháp, hôm nay ta giảng đạo và truyền pháp ở nơi này, các ngươi có thể đạt được điều gì thì đều là nhờ vào tạo hóa của chính mình."
Tất cả đệ tử của Tiệt Giáo đều kinh hỉ, sau đó lập tức bái lạy: "Đa tạ sư phụ!"
Thông Thiên gật đầu rồi nghiêm nghị nói: "Muốn tu đạo, trước tiên phải tu tâm, không đạt được tâm cảnh thì vạn pháp đều thành hư vô, hôm nay ta sẽ giảng cho các ngươi nghe về pháp môn tu tâm."
Rất nhiều đệ tử đều tỏ vẻ thất vọng, lại là tu tâm chứ không phải là thần thông cường đại, tu tâm mà không tạo ra ngoại lực thì có thể có ích lợi gì?
Thông Thiên đều nhìn thấy được biểu hiện của đám đệ tử, thấy Đa Bảo, Vô Đương thánh mẫu, Kim Linh, Bạch Cẩm, Thạch Cơ và một vài đệ tử khác đều đang lắng nghe với vẻ mặt nghiêm nghị thì hắn khẽ mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại và không nhìn xuống phía dưới nữa, giống như Thông Thiên vừa nói, ngươi có thể đạt được bao nhiêu thì đều phải dựa vào chính mình.
Thông Thiên bắt đầu giảng đạo: "Phu muốn tu đạo, trước tiên phải có khả năng từ bỏ, việc bên ngoài cũng phải đoạn tuyệt, không được xúc động, sau đó yên lặng quan sát nội tâm chính mình, nếu cảm thấy bản thân có ý niệm thì phải loại bỏ ngay lập tức để tâm được an tĩnh."
Toàn bộ quá trình giảng đạo không có thần quang, cũng không có dị tượng, từng chữ từng câu của hắn đều bình thản, không có gì lạ, thậm chí có chút khô khan, một vài đệ tử nghe xong còn mơ màng buồn ngủ.
Thông Thiên giảng đạo quên cả ngày tháng, không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua, lúc này bọn hắn mới nghe thấy âm thanh giảng đạo ngừng lại, chúng đệ tử lập tức thức tỉnh, một vài đệ tử tỏ vẻ mừng rỡ, tinh thần dồi dào, một vài đệ tử lại mơ mơ màng màng lau nước miếng.
Tất cả chúng đệ tử đều chắp tay bái lạy thật sâu và kêu lên: "Bái tạ sư phụ!"
Thông Thiên gật đầu mỉm cười: "Đều tự mình rời đi đi!"
Chúng đệ tử đứng dậy, lại cung kính bái lạy một lần nữa rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi cung điện, trên mặt không ít đệ tử tỏ vẻ thất vọng, truyền pháp này hoàn toàn khác so với những gì bọn hắn tưởng tượng, không có pháp thuật, cũng không có thần thông mà chỉ nói về pháp môn tĩnh tâm tu luyện gì đó, cái này có thể có ích lợi gì? Địch nhân ở hồng hoang cũng sẽ không quan tâm việc ngươi có tĩnh tâm hay không.
"Bạch Cẩm!" Một giọng nói từ trong Thượng Thanh Cung truyền ra.
Bạch Cẩm dừng bước, xoay người rồi chắp tay thi lễ nói: "Sư phụ..."
Những đệ tử còn lại cũng đều rối rít xoay người, tò mò nhìn vào trong Thượng Thanh Cung.
m thanh của Thông thiên từ trong Thượng Thanh Cung truyền ra: "Dưới núi có một vài tán tiên đến cầu đạo, ngươi nhận tất cả bọn hắn về ngoại môn đi."
Thu đồ? Bạch Cẩm giật mình rồi vội vàng hỏi: "Sư phụ, có mấy người đến bái sư ạ?Đệ tử sợ sẽ làm sai."
m thanh bình thản của Thông Thiên truyền ra: "Ngươi cứ đi xuống là thấy, không có nhiều đâu."
Trong lòng Bạch Cẩm khẽ buông lỏng, không có nhiều thì tốt, chỉ sợ một đám đồ đệ vô pháp vô thiên đến đây rồi đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió thôi.
"Có thu hết không ạ?" Bạch Cẩm hỏi.
"Phàm là người có tâm cầu đạo thì đều có thể nhập đạo."
"Vâng!" Bạch Cẩm cung kính đáp, trong lòng cũng không quá để ý, chỉ có mấy người mà thôi, chuyện nhỏ.
Hắn lập tức đứng lên: "Thạch Cơ, ngươi đi cùng ta đi!"
"Vâng!" Nói xong, Thạch Cơ liền bay xuống núi theo Bạch Cẩm.
Đột nhiên Đa Bảo mở miệng nói: "Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên, các ngươi cũng đi giúp Bạch Cẩm một chút đi."
Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên cảm thấy có chút sửng sốt, chỉ là một vài đệ tử mà cũng cần tới sự trợ giúp của bọn hắn sao? Tuy vậy cả hai vẫn đáp: "Vâng!" Sau đó lập tức bay theo Bạch Cẩm xuống núi.
Bạch Cẩm mang theo Thạch Cơ bay một mạch đến dưới chân núi, chỉ thấy rừng núi phía dưới tràn ngập yêu khí, ma khí và tiên khí, từng đạo thân ảnh đang bay lên, bọn hắn đứng dày đặc ở trên không trung, nhìn bốn đạo thân ảnh từ trên núi bay xuống với vẻ mặt mong đợi.
Thạch Cơ nhỏ giọng nói: "Sư huynh, hình như hơi nhiều người!"
Bạch Cẩm đứng ngẩn ngơ trên không trung, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt, trong lòng tựa như bị một đám yêu thần tàn phá, tràn đầy tuyệt vọng. Sư phụ, người chơi xỏ đệ tử đúng không? Đây chính là không có nhiều người mà người nói sao? Trong hồng hoang này, có ai thu đồ đệ như ngaười không? Người ta thu đồ đệ sẽ tuyển chọn kĩ lưỡng, còn người thì đẩy một đống vào nhà, người có chỗ nào giống như đang thu đồ đệ chứ? Người là đang mở vườn thú hoặc là đang nuôi thả thì có!
Khóe miệng Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên cũng co quắp, những người ở đây còn nhiều hơn so với trên núi.
Thạch Cơ nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, ngài đang nghĩ gì đó? Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Bạch Cẩm lập tức giật mình tỉnh lại, trong lòng cảm thấy vô cùng cấp bách, hắn có thể đảm bảo, nếu bản thân thu hơn một ngàn con yêu ma quỷ quái này vào làm môn hạ thì Côn Luân Sơn không loạn đến long trời lở đất mới là lạ, Tam Thanh cũng có thể sẽ vì vậy mà tách ra, ba bắp đùi của hắn cũng sẽ bị xẻ đi khắp nơi. Không được! Tuyệt đối không thể thu hạ bọn hắn, ít nhất là không thể thu hạ toàn bộ được.