Một thân ảnh có hai cánh ở lưng bay ra, khắp người hắn đều là lông vàng, răng nanh lồi ra, không ngờ đây lại là một kim mao cương thi biến dị.
Kim mao cương thi khàn khàn kêu lên: "Tiên trưởng, bọn ta đều tới bái sư, xin tiên trưởng hãy báo cáo với Thánh Nhân, thương xót cho tâm cầu đạo của chúng ta mà thu chúng ta về môn hạ."
Thương xót các ngươi? Vậy ai sẽ thương xót ta? Bạch Cẩm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vì bị sư phụ chơi xỏ nên tâm tình hắn có chút sụp đổ, Bạch Cẩm trực tiếp quát lên: "Tại sao các ngươi ở đây?"
Kim mao cương thi ngừng một lát rồi hơi do dự nói: "Nguyên Thủy Thánh Nhân truyền lời khắp hồng hoang rằng sẽ thu rất nhiều đồ đệ ở Côn Luân Sơn, bọn ta đều vì ngưỡng mộ danh tiếng của Thánh Nhân mà tìm tới nhưng lại không thể đi qua đại trận của Nguyên Thủy Thánh Nhân được và bị ngăn cản ở ngoài cửa. Một vài đồng đạo đã thất vọng tản đi nhưng mấy người chúng ta lại không cam lòng rời khỏi, cũng không muốn thoát khỏi đại đạo chi đồ vào lúc này, vậy nên bọn ta mới chờ ở dưới chân núi, mong Thông Thiên Thánh Nhân có thể ban phát từ bi, thu chúng ta vào làm môn hạ và truyền cho chúng ta đại đạo vô thượng của Thánh Nhân."
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
"Mong Thánh Nhân từ bi mà thu chúng ta vào môn hạ!"
"Tâm chúng ta thật sự hướng về đại đạo, hoàn toàn không phải vì muốn dựa vào Thánh Nhân đâu."
"Thánh Nhân lão gia, chúng ta nguyện ý làm tọa kỵ của ngài."
Yêu vân và ma khí cuộn trào, rất nhiều yêu, ma và tiên đều hét lên.
Bạch Cẩm cau mày quát: "Tất cả im miệng cho ta!" Uy lực của Thái Ất Kim Tiên ầm ầm đè xuống như một ngọn núi lớn.
Toàn bộ lũ yêu, ma và tiên đều ngưng trệ, sau đó lập tức tỉnh táo lại, kính sợ nhìn Bạch Cẩm.
Ở hồng hoang, Thái Ất Kim Tiên nói mạnh thì không phải rất mạnh nhưng nếu nói yếu thì chắc chắn không phải rất yếu, ít nhất trong đám người tới bái sư này cũng không có ai là Thái Ất Kim Tiên.
Bạch Cẩm yên lặng trong chốc lát, sau khi ổn định lại tâm thần và sắp xếp các đầu mối, hắn mới nói: "Tiệt Giáo ta có chủ trương hữu giáo vô loại, giáo hóa chúng sinh, phàm là chủng loại có linh thì đều có thể bái nhập vào cửa nhưng đã là môn hạ của Tiệt Giáo ta thì bắt buộc phải tôn trọng môn quy. Giới luật đầu tiên, đồng môn không được tương tàn, càng không được ngỗ ngược với sư trưởng, nếu bị phát hiện sẽ nghiêm trị không tha. Phàm là kẻ ăn tươi nuốt sống, sử dụng ngôn từ ô uế, giết hại thành tính, không phân biệt tôn ti cũng đều sẽ bị nghiêm trị. Nếu các ngươi có thể tôn trọng và tuân theo thì sẽ được giữ lại, còn nếu không thể tuân thủ nghiêm ngặt môn quy thì lập tức rời khỏi."
Hơn ngàn tu sĩ phía dưới đều mừng như điên, bọn hắn kích động la to: "Bằng lòng, chúng ta bằng lòng tôn trọng và tuân theo."
Trong mắt Bạch Cẩm tỏ vẻ thất vọng, vậy mà lại không có tên nào rời đi, hơn nữa các ngươi chưa suy nghĩ đã đồng ý rồi, đừng quá qua loa lấy lệ như vậy chứ!
Thạch Cơ nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, thật sự phải nhận tất cả vào sao?" Nàng cũng cảm thấy có chút không ổn.
Sư phụ sẵn lòng nhận, ta không có quyền quyết định thì có thể làm gì? Không được! Ta không thể ngồi chờ chết được! Nghĩ đi! Chắc chắn có thể nghĩ ra cách, dù sư phụ có là thiên thì ta cũng phải nghịch thiên mà đi.
Bạch Cẩm đứng bất động trên không trung, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu rồi lại lần lượt bị gạt đi, hắn vừa muốn loại bỏ đệ tử, vừa muốn sư phụ không nhìn ra được là bản thân cố ý, còn muốn sư phụ hài lòng nữa, nhức đầu, thật nhức đầu mà.
Nhưng chỉ đợi được một lát thì đám yêu ma quỷ quái đang đứng phía dưới đã có chút không yên, từng đạo thần niệm cuốn lấy và truyền âm cho nhau.
Sau một lúc, Bạch Cẩm đành thở dài bất lực: "Thạch Cơ, cứ thu hết bọn hắn vào trong giáo trước đã, ngươi ghi danh, tạo sổ rồi đưa cho sư phụ xem."
"Vâng!" Thạch Cơ đáp.
"Chờ một chút..." Ghi danh, tạo sổ? Trong đầu Bạch Cẩm thoáng qua một đạo linh quang, sau đó hắn mỉm cười nói: "Lúc ghi danh, tạo sổ, ngươi hãy làm cho mỗi người một cái thẻ bài chứng minh thân phận, kể cả đệ tử trước kia của Tiệt Giáo nữa."
Thạch Cơ nghi ngờ hỏi: "Thẻ bài chứng minh thân phận?"
"Ta sẽ luyện chế một cái mô bản, sau này, chuyện luyện chế thẻ bài chứng minh thân phận sẽ giao cho ngươi."
"Vâng, sư huynh!"
Bạch Cẩm mỉm cười nhìn đám người đang kích động ở phía dưới, sau đó ôn tồn nói: "Các ngươi đi lên với ta, tạm thời cứ tự xây cho mình một đạo cung trước đã, không được xảy ra tranh chấp."
Cả đám đều kích động kêu lên: "Vâng!"
Mọi người cưỡi yêu vân, ma khí và tiên vân, sau đó ùn ùn theo Bạch Cẩm bay lên trên.
Sau khi lên núi, Bạch Cẩm tạm thời để bọn hắn ở lại Tĩnh Tự Hồ và không cho phép đi lại lung tung, sau đó mới mang Thạch Cơ đi tới trước đạo cung của mình: "Ngươi đi vào với ta!"
Thạch Cơ đi theo Bạch Cẩm vào cung điện, Bạch Cẩm lắc người rồi ngồi xếp bằng trên giường, đột nhiên có một ngon lửa bốc lên trước mặt hắn, đây chính là Tam Muội Chân Hỏa mà Bạch Cẩm lấy được từ chỗ của Thái Thượng Lão Quân, Thạch Cơ theo bản năng lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn Tam Muội Chân Hỏa thoáng qua một tia sợ hãi.
Trong tay Bạch Cẩm xuất hiện một khối ngọc thạch, hắn ném ngọc thạch vào trong ngọn lửa, nó lập tức biến dạng và hóa lỏng, bên trên còn lóe lên từng đạo phù văn, đột nhiên ngọn lửa thu nhỏ lại, một mảnh ngọc óng ánh hiện ra, vô cùng đơn giản.