Tôn Ngộ Không rời khỏi Điểu Sào, cũng không ở lại Thiên Đình mà trực tiếp hạ giới. Bây giờ, Thiên Đình đối với hắn chính là một nơi sỉ nhục.
Trong hậu hoa viên trong Đông Hải Long Cung, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng ngồi đối diện Long Hậu, bên cạnh có mấy long tử long nữ, tất cả đều vui vẻ uống rượu.
Long Mẫu cầm lấy bầu rượu trước mặt, liếc sang Ngao Quảng vẫn luôn nhìn chằm chằm mà hỏi: "Ngươi muốn uống một chút không?"
“Ta không uống cái này.”
“Không uống thì thôi!” Long Mẫu rót cho mình một chén, sau đó buông bầu rượu xuống.
Ngao Quảng mỉm cười, ho khan một tiếng rồi nói: "Ngươi đoán xem ta muốn uống cái gì?"
"Làm sao ta biết được?"
Ngao Quảng thâm tình: "Ta chỉ muốn che chở ngươi.”
"Phụt!" Một long nữ ngồi gần đó lập tức phun hết rượu ra ngoài.
Những long nữ khác cũng sặc đến nỗi liên tục ho sù sụ, ho đến nỗi mặt mũi đỏ bừng hết cả.
Các long nữ đứng dậy tâu: "Mẫu hậu, ta còn có việc, xin đi trước.” Nói xong liền định chạy.
Ngao Quảng vội vàng kêu lên: "Ăn thêm một chút a! Ngươi còn chưa ăn cơm đâu!"
Long nữ nghiêm mặt bẩm: "Thôi ạ! Con no rồi!"
Những Long Tử Long Nữ khác cũng vội vàng đứng lên, đồng thanh nói: "Bọn con cũng no rồi!" rồi nhao nhao bước nhanh rời đi.
Long Mẫu trừng Ngao Quảng một cái, nhưng khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Quy thừa tướng từ bên ngoài chạy vội vào, sốt ruột kêu lên: "Long vương, không hay rồi, Bật Mã Ôn lại tới.”
Ngao Quảng hơi giật mình, khó hiểu: "Tôn Ngộ Không, không phải hắn bị Tam Nhi bắt đi sao? Sao lại về nhanh như vậy.”
Hắn nhìn sang Long Mẫu rồi bật cười hì hì: "Phu nhân chờ chút, ta đi đuổi hắn đi.”
Long Mẫu khẽ gật đầu nói: "Mau đi đi!"
Ngao Quảng đứng dậy sải bước rời đi.
...
Trong đại điện Thủy Tinh Cung, Tôn Ngộ Không nằm trên một cái ghế, một tay cầm một chùm nho rủ xuống trước mặt mình, há mồm ăn từng quả từng quả, không chút khách khí.
Ngao Quảng bật cười lớn: "Hiền đệ không nhậm chức ở Thiên Đình, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến Đông Hải của ta?"
Tôn Ngộ Không nhảy khỏi ghế, ngồi xổm trên ghế thở dài: "Xui xẻo, xui xẻo, Ngọc Đế lại bảo lão Tôn đi nuôi ngựa cho hắn, lão Tôn tức giận liền đánh nát Ngự Mã Giám, chạy khỏi Thiên Đình.”
Ngao Quảng giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Hiền đệ đúng là anh hùng vô địch!"
Tôn Ngộ Không chớp chớp mắt, hỏi: "Lão Long Vương, có phải ngươi có một đứa con nhậm chức ở Thiên Đình hay không, gọi là Chấp Pháp Thiên Thần Ngao Bính.”
Ngao Quảng vuốt râu, cười hà hà: "Đó là con trai thứ ba của ta, chỉ là một viên quan Chấp Pháp Thiên Thần nhỏ ở Thiên Đình thôi, không đáng nhắc tới.”
Thư Ngộ Không cười cười: "Long ca quá khiêm tốn đấy thôi, Ngao Bính bản lĩnh không tầm thường, có thể đánh ngang hàng với lão Tôn.”
Đôi mắt lấp lánh hai lần, nói: “Không biết Chấp Pháp Thiên Thần này có thần vị gì?"
Ngao Quảng cười ha ha: "Chấp Pháp Thiên Thần có nhiệm vụ tuần tra Chu Thiên, là thần linh quản chế chư thần, phàm là tiên thần phạm sai lầm đều bị Chấp Pháp Thiên Thần bắt giữ và trừng phạt.”
Tôn Ngộ Không đăm chiêu: "Vậy thì Ngao Bính chính là thiên thần mạnh nhất Thiên Đình rồi chứ? Nếu không thì quản lý chúng thần kiểu gì? Thảo nào hắn lại có tu vi như thế.”
Sau đó lại bật cười hì hì: "Long ca có thể đứng giữa giới thiệu hay không, lão Tôn ta muốn cùng hắn làm bằng hữu này.”
Ngao Quảng bất đắc dĩ nói: "Không giấu Hầu đệ, từ sau khi ba đứa con của ta trở thành Chấp Pháp Thiên Thần thì rất hiếm khi trở về Đông Hải, ngay cả ta muốn tìm hắn cũng khó khăn.
Đợi lần sau hắn trở về, ta chắc chắn sẽ nhắn lại, bảo hắn có dịp sẽ trò chuyện với Hầu đệ.”
Tôn Ngộ Không hưng phấn gãi tai gãi má nói: "Lúc trước là lão Tôn ta sơ suất, lần sau gặp lại, lão Tôn ta nhất định phải tỷ thí với hắn trận nữa.”
Ngao Quảng vội vàng kêu lên: "Ôi! Hầu đệ, ngươi đừng bắt nạt hắn đấy! Hắn chỉ có từng ấy bản lĩnh, sao có thể đánh lại Hầu đệ được?”
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, cười khà khà: "Long ca không cần lo lắng, hắn cũng chỉ yếu hơn ta một chút, nếu đánh nhau, lão Tôn ta sẽ nhẹ tay thôi.”
Ngao Quảng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: "Vậy ta xin cảm ơn Hầu đệ, người đâu, chuẩn bị rượu thức ăn, ta muốn cùng Hầu đệ say sưa một bữa!"
Hai hàng thị nữ bưng rượu ngon đi vào Thủy Tinh Cung.
Một lát sau, Ngao Quảng ngồi bên bàn rượu tò mò hỏi: "Hầu đệ đến Đông Hải là có việc gì?"
Tôn Ngộ Không đặt ly rượu xuống, chà xát móng vuốt khỉ đầy lông xù, ngượng ngùng nói: "Đúng là lão Tôn có một chuyện muốn cầu xin!"
Ngao Quảng cười lớn: "Hầu đệ có việc gì cứ nói, nếu Long ca có thể làm được thì sẽ không từ chối, trong địa phận Đông Hải thì ngươi nói của Long ca ngươi vẫn có tác dụng.”
Tôn Ngộ Không ủ rũ nói: "Lão Tôn đã khiêu chiến với Thiên Đình, vi phạm thiên quy, được người con trai thứ ba Ngao Bính của ngươi mời đến Thiên Đình, gặp Câu Trần Đại Đế.”
Ánh mắt Ngao Quảng lóe lên, lão đại lại chú ý đến con khỉ này như thế sao? Lại đích thân tiếp kiến hắn, với thân phận địa vị hiện tại của Bạch Cẩm, đừng nói một Tôn Ngộ Không, cho dù là Đại La Kim Tiên muốn gặp Bạch Cẩm cũng không dễ dàng.
Tôn Ngộ Không tiếp tục nói: "Câu Trần Đại Đế nói lão Tôn ta không biết tu hành, buồn cười, lão Tôn không hiểu tu hành thì đâu ra bản lĩnh như vậy? Hắn còn phạt ta sao chép một nghìn lần Đạo kinh gì gì đó.”