“Hầu đệ, thứ ngươi nói có phải là Đạo Đức kinh hay không?”
Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, chính là cái này, cũng không biết là thứ vớ vẩn gì nữa.”
Hắn chà chà móng vuốt khỉ xù xì: "Bỏ lão Tôn ta đánh nhau thì được chứ bảo ta chép kinh thư gì đó thì thật sự ta không giỏi, Long ca ngươi có thể chép giúp ta hay không?"
Ngao Quảng lập tức lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Hầu đệ, không phải lão ca không muốn giúp ngươi mà chắc ngươi không biết năng lực của Câu Trần Đại Đế.”
Tôn Ngộ Không lập tức bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: "Câu Trần Đại Đế có uy năng gì?"
Ngao Quảng có vẻ rất sùng bái: "Câu Trần Đại Đế thống trị ngàn vạn Yêu tộc, chấp chưởng binh lính tam giới, duy trì cân bằng tam giới, nơi đến chư thần cúi đầu, vạn phật lễ kính, đôi mắt thần kia trải khắp tam giới lục đạo.
Hiền đệ, nếu ta giúp ngươi chép lại thì e là cả hai chúng ta đều không thoát khỏi sự trừng phạt của Câu Trần Đại Đế.”
Tôn Ngộ Không lẩm bẩm: "Câu Trần Đại Đế lại lợi hại như vậy sao?”
Ngao Quảng lập tức chuyển giọng nghiêm túc: "Trong tam giới đều có lời đồn, thực lực của Câu Trần Đại Đế phải đứng đầu tam giới.”
Tôn Ngộ Không giật mình! Câu Trần Đại Đế là người mạnh nhất tam giới? Không biết sư phụ ta có thể đấu với Câu Trần Đại Đế mấy hiệp?
Ngao Quảng khuyên nhủ: "Hầu đệ, Câu Trần Đại Đế phạt ngươi chép kinh thư là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi nên tự chép đi!
Huynh đệ chỉ có thể ủng hộ chút giấy bút để giúp ngươi thôi.”
Tôn Ngộ Không buông tay ra, nói: "Giấy bút lấy ra đây!"
Tôn Ngộ Không cầm giấy bút, lập tức rời khỏi Long Cung rồi đi về Hoa Quả Sơn, bắt đầu cố sức chép kinh thư.
Ngao Quảng ngồi ở trong Thủy Tinh Cung ăn uống no say, muốn ta giúp ngươi chép kinh thư á, không có cửa!
...
Tại Phật Giáo, Phật Tổ Như Lai ngồi ngay ngắn trên đài sen, phía dưới có đám người Quan Thế Âm Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát và Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Quan Âm Bồ Tát nhíu mày nói: "Phật Tổ, từ khi Tây Du bắt đầu hết thảy đều phát triển đi ngược với những gì chúng ta tưởng tượng, đại náo Đông Hải Long Cung biến thành đại náo Tây Hải Long Cung, đại náo Địa Phủ biến thành đại náo Âm Sơn Địa Tạng Vương Điện, Tôn Ngộ Không đánh lẽ nên đánh bại Thiên Đình thì giờ lại thành Tôn Ngộ Không bị Ngao Bính bắt giữ.”
Giọng nói của Phật Tổ Như Lai vang khắp điện: "Đại thế vẫn còn!"
Quan Thế Âm Bồ Tát nói: "Nhưng tiểu thế đã thay đổi.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cười lạnh: "Bạch Cẩm vẫn là không cam lòng, mưu toan giãy dụa trước lúc đại thế đổ xuống hồng hoang, sức của một con kiến há có thể ngăn núi không nghiêng.”
Phật Tổ Như Lai nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát, ngươi đến Thiên Đình, dẫn dắt Ngộ Không đại náo Thiên Cung, lấy uy danh.”
Quan Thế Âm Bồ Tát chắp hai tay lại, cúi đầu hành lễ, cung kính đáp: "Cẩn tuân pháp chỉ!" rồi xoay người đi ra ngoài.
...
Bạch Cẩm ngồi trầm tư Điểu Sào, tiếp sau nên đi như thế nào, có muốn biến Đại Náo Thiên Cung thành Đại Náo Linh Sơn hay không? Hình như không dễ làm lắm!
“Tử Y cầu kiến Câu Trần Đế Quân!” Bên ngoài có người cầu kiến.
Bạch Cẩm ngồi trong Điểu Sào sực tỉnh, nói: "Tiến vào!"
Một nàng tiên mặc áo tím mang theo một giỏ trúc từ bên ngoài đi vào, hành lễ rồi cười hì hì: "Tham kiến Đế Quân!"
Bạch Cẩm cười tươi: "Tử Y, sao ngươi lại tới đây?"
"Mẫu hậu nói, bàn đào trong vườn lớn quá rồi, dặn ta hái những quả chín xuống tặng cho Đế Quân một ít.”
Bạch Cẩm chợt nhận ra, vậy là định cho Tôn Ngộ Không tiến vào vườn bàn đào sao? Hắn mỉm cười nói: "Cảm ơn nương nương, ngày khác ta sẽ đến cửa cảm ơn.”
Một chiếc giỏ bay ra từ tay của Tử Y tiên nữ rồi đáp xuống chiếc bàn bên cạnh Bạch Cẩm, nàng nhún người hành lễ rồi thưa: "Đế Quân, ta còn có một ít bàn đào cần đưa đến Chấp Pháp Thần Điện, vậy xin cáo lui trước.”
Bạch Cẩm mỉm cười: "Đi đi!"
Tử y tiên tử xoay người đi ra ngoài, chớp mắt đã biến mất.
Bạch Cẩm vung tay lên, từng quả bàn đào trong giỏ trái cây bay ra lơ lửng trên không trung.
Hắn chỉ ngón tay rồi lẩm bẩm: "Đống này là dành cho đại sư bá!" Lập tức có một đám bàn đào bay ra xếp vào một chỗ khác
“Đống này là cho Nhị sư bá!” Lại có một đám bàn đào khác bị tách ra.
“Đống này là của sư phụ!”
“Đống này là của Nữ Oa nương nương!”
“Đống này là tặng Bình Tâm nương nương!”
Bạch Cẩm nhanh nhẹn chia hết số bàn đào, còn lại một ít có vẻ bề ngoài không xinh đẹp lắm nhưng vị thì rất ngọt mới là của hắn. Ôi! Có quá nhiều đại nhân vật cần hiếu kính, ta khó khăn quá đi thôi.
...
Trong một khe núi dưới Hạ Giới, Hạo Thiên và Dao Trì mặc thường phục đang ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp.
Dao Trì mỉm cười nói: "Phật Giáo bắt đầu cuống rồi! Không ngờ lại phái Từ Hàng tới Thiên Đình.”
Hạo Thiên bật cười: "Cũng do chuyện Tây Du ngay từ đầu đã không như ý mà!”
Tên tiểu tử Đa Bảo kia còn muốn giẫm phương Đông xuống để hắn leo lên ư, bị Bạch Cẩm cho một cái tát vang như vậy, chắn hắn cũng hoảng hốt lắm.”
"Bạch Cẩm cùng là có lòng tốt, nhưng chớ bị lòng tốt này hại, chúng ta làm sư thúc của hắn, cần dạy dỗ thì vẫn phải dạy.
Tuy rằng Phật Hưng lượng Kiếp đã bị khống chế, nhưng nếu Bạch Cẩm nhúng tay quá nhiều thì nhân quả của lượng kiếp sẽ tập trung lên người hắn, hắn khó tránh khỏi việc bị cuốn vào lượng kiếp.” Dao Trì hơi lo lắng.
Hạo Thiên nói: "Yên tâm đi! Ta sẽ chỉ điểm cho hắn.” Sau đó liền chuyển sang chuyện khác: "Nghe nói Tây Hải Long Cung sắp có chuyện vui?"
Dao Trì nói: "Kiếp nạn Tây Du lần này đáng lẽ là ứng lên Đông Hải Long Cung, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Tôn Ngộ Không chạy tới Tây Hải, làm loạn cả Tây Hải, nghe nói bảo khố cũng bị trộm sạch.
Làm tiệc cưới vào lúc này, có lẽ là Tây Hải Long Vương muốn xua đuổi khí đen!