Bạch Cẩm và Thanh Loan xuyên qua Hỗn Độn đi vào trong Oa Hoàng Thiên.
Đúng lúc trông thấy Nữ Oa nương nương vươn tay câu được một con Hỗn Độn hung thú tám đầu. Nàng vung trường tiên trong tay lên, quất bộp vào người Hỗn Độn hung thú. Gừ! Hỗn Độn hung thú kêu khóc thảm thiết, hóa thành một đạo lưu tinh bay ra.
Bạch Cẩm lạnh ngắt cả người, vội vàng bay tới chắp tay thi lễ: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, phúc thọ kim an!"
Thanh Loan cũng cuống quít bay đến, đang định bái lễ thì nghe thấy lời thỉnh an của Bạch Cẩm. Trong lòng nảy ra một ý, nàng cũng học theo: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, phúc thọ kim an!"
Bạch Cẩm nghiêng đầu, trợn mắt nhìn Thanh Loan, ngươi đạo văn của ta!
Thanh Loan trợn mắt mơ màng, ta thấy được thì chính là của ta.
Nữ Oa nương nương thu cần câu, đặt sợi roi trong tay lên bàn, thong thả ngồi xuống rồi nói: "Đứng lên cả đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy, quay sang nhìn Thanh Loan, vừa cười vừa nói: "Lúc nãy ta nghe nói sư muội định trở về tuy luyện một môn thần thông phải không?"
Thanh Loan giả ngu: "Không phải!"
Nàng đứng cười hì hì bên cạnh, ôm lòng mong đợi chờ nghe chuyện dưới Hạ Giới.
Nữ Oa nương nương liếc nàng, lên tiếng: "Ngươi không có việc gì thì đi tìm con Hỗn Độn hung thú ta vừa quất bay về đây."
Toàn thân Thanh Loan chợt cứng đờ, Hỗn Độn hung thú đó! Lại còn là Hỗn Độn hung thú chịu một kích của nương nương mà không chết, làm gì có chuyện dễ đối phó?
"Nương nương, ta bị trúng độc vừa mới khỏi."
"Còn không đi mau!"
"Vâng!" Thanh Loan nhăn mặt, xoay người rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Bạch Cẩm bước đến, tươi cười cất lời: "Nương nương, đệ tử chuẩn bị cho ngài một lễ vật."
"Lễ vật gì?"
Bạch Cẩm chìa tay ra, một cái khay xuất hiện, trên khay là một xấp giấy tinh xảo. Hắn nói như hiến vật quý: "Nương nương, đây là mặt nạ dưỡng da mà đệ tử dày công nghiên cứu trong thời gian qua. Cái này được luyện chế từ trân châu, bạch ngọc, nhân sâm, trứng Phượng Hoàng; có tác dụng vệ sinh, dưỡng trắng làm đẹp, dưỡng ẩm."
Nữ Oa nương nương vươn tay, một tấm mặt nạ bay ra rơi vào trong tay nàng, chỉ cần liếc mắt là biết cách dùng.
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Nương nương, lúc sử dụng mặt nạ này phải nằm mới là tốt nhất."
"Ta thử tấm mặt nạ này của ngươi trước đã, những chuyện khác thì tính sổ với ngươi sau."
Chiếc ghế Nữ Oa đang ngồi bắt đầu to dần và thay đổi hình dạng, biến thành một chiếc ghế nằm. Nữ Oa nương nương nằm trên ghế.
Bạch Cẩm đi ra đằng sau Nữ Oa nương nương, sau đó cất lời: "Nương nương, đệ tử mạo muội."
"Ừ." Nữ Oa nương nương khẽ ừ một tiếng.
Bạch Cẩm xé bao bì, lấy mặt nạ bên trong ra rồi dùng pháp lực tiến hành, nhẹ nhàng phủ mặt nạ lên mặt Nữ Oa nương nương. Trên tấm mặt nạ xuất hiện băng sương li ti.
Bạch Cẩm kéo một cái ghế, ngồi đằng sau Nữ Oa nương nương. Hắn vươn tay ấn vào đầu đối phương và nói: "Nương nương, vừa đắp mặt nạ vừa hưởng thụ mát xa mới thoải mái nhất.
Vì ngày hôm nay hiến bảo vật cho nương nương, đệ tử đã học tập và nghiên cứu rất lâu. Thủ pháp này của đệ tử tuyệt đối chuyên nghiệp."
Nữ Oa nương nương nhắm mắt mở lời: "Có phải trước đây ta đã nhắc nhở ngươi là lượng kiếp đã định, Tây Du lấy kinh, Phật Giáo đại hưng, bảo ngươi sống yên ổn ở Thiên Đình cho đến khi lượng kiếp kết thúc."
Bạch Cẩm ấn đầu Nữ Oa nương nương, cười gượng: "Đệ tử ghi nhớ mỗi câu nói của nương nương trong lòng, khắc cốt ghi tâm, thời thời khắc khắc không dám quên."
Nữ Oa nương nương cất giọng bất thiện: "Thế rồi ngươi không làm theo đúng không?"
Bạch Cẩm bộc bạch một cách thật lòng chân thành: "Nương nương, ngài cũng biết là trước giờ đệ tử vốn nhát gan, nếu phương Tây bắt nạt một mình ta thì ta chắc chắn sẽ làm rùa đen rụt đầu, dù bị đánh chết cũng không rúc đầu ra.
Nhưng bây giờ phương Tây lại ức hiếp Huyền môn, chà đạp Thiên Đình, sỉ nhục uy nghiêm của nương nương ngài, sao đệ tử có thể nhẫn nhịn? Vì vậy, đệ tử bèn lén lút làm vài chuyện."
Bụp! Nữ Oa nương nương giơ tay búng về phía sau, vừa vặn búng trúng trán Bạch Cẩm.
"Úi cha!" Bạch Cẩm giơ tay che đầu, kêu la: "Nương nương, ngài đánh ta làm gì?"
"Ta đánh ngươi bởi vì ngươi tu hành chẳng ra sao!
Ngộ Không đại náo Long Cung, ngươi có thấy Thanh Long Giới ra mặt không?
Ngộ Không chống đối Thiên Đình, ngươi có thấy Hạo Thiên nổi giận không?
Vì sao bọn hắn nhịn được mà ngươi không nhịn được?"
"Ai bảo bọn hắn không có nương nương làm chỗ dựa chứ?" Bạch Cẩm tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Nữ Oa nương nương bật cười, hình như Bạch Cẩm nói cũng có lý!
Nàng nói bằng giọng điệu sâu xa: "Bọn hắn không ra tay bởi vì thật ra chuyện Tây Du là Huyền môn ta thỉnh cầu Phật môn tiến hành, bọn hắn cũng biết là như thế."
Bạch Cẩm lặng thinh không nói gì, tiếp tục mát xa cho Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương hỏi: "Ngươi từng tiếp xúc với Ngộ Không rồi à?"
Bạch Cẩm gật đầu như giã tỏi: "Vâng ạ!
Nương nương, không hiểu sao ta gặp Ngộ Không cứ cảm thấy thân thiết, giống như gặp thân nhân vãn bối vậy. Lạ thật đấy!"
"Bản thể của Ngộ Không là Ngũ Thải Thần Thạch. Khi ta luyện đá vá trời, hắn may mắn nhận được tạo hóa của ta, qua hàng tỉ năm đã thai nghén ra sinh mệnh. Như vậy tính ra hắn cũng được xem là hài tử của ta.
Tạo Hóa Pháp Tắc của ngươi bắt nguồn từ chỗ ta, tính ra thì hắn cũng được coi là vãn bối của ngươi."
Bạch Cẩm bất chợt lên tiếng: "Hắn ra đời từ tạo hóa, thì ra là vậy."
Sau đó Nữ Oa nương nương lại giảng giải cho Bạch Cẩm một số nội tình về lượng kiếp, chẳng hạn như chín chín tám mốt kiếp nạn, mỗi kiếp nạn là một công đức…