Sau một hồi lâu, Nữ Oa nương nương đứng dậy, gỡ mặt nạ ra rồi ném bừa đi. Mặt nạ hóa thành một vệt huỳnh quang tan biến, sạch sẽ không ô nhiễm.
Nữ Oa nương nương sờ gương mặt mọng nước của mình, tỏ ý hài lòng: "Cảm giác không tệ, lát nữa ta đưa nguyên liệu cho ngươi, ngươi về làm thêm một tí mang đến đây."
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Được ạ, có thể làm việc cho nương nương là vinh hạnh của đệ tử."
Nữ Oa nương nương nói: "Bạch Cẩm, hẳn là bây giờ ngươi đã hiểu Tây Du là chuyện tuyệt đối không được phép phá hỏng. Phật Giáo phương Tây không cho phép, Huyền môn phương Đông ta cũng không cần."
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Ta hiểu!"
Nữ Oa nương nương hài lòng: "Ngươi về thì đi bế quan đi! Ngươi đừng quan tâm đến chuyện Tây Du nữa, ta ắt có sắp xếp."
"Tuy đệ tử hiểu, nhưng vẫn muốn thử một lần."
Trên trán Nữ Oa nương nương chảy đầy vạch đen, ánh mắt lộ rõ hung quang. Nàng gằn ra từng câu từng chữ: "Ngươi nói gì cơ?"
Bạch Cẩm bỗng rùng mình. Hic hic, hình như có nguy hiểm! Hắn cuống quít nói: "Nương nương, mặc dù Tây Du nhất định phải tiến hành, song đệ tử muốn thử xem có thể đoạt về ít công đức không."
"Tức là ngươi hiểu ý ta, nhưng ngươi không nghe đúng không?"
"Nương nương, ngài nghe ta giải thích..."
Nữ Oa nương nương nhấc chân đạp một phát, bộp...
"Á!" Một tiếng hét thảm thiết cao vút vang lên, Bạch Cẩm hóa thành một đạo lưu quang phóng lên trời, lấp lóe giữa không trung rồi biến mất không còn tăm hơi.
Thanh Loan đang đại chiến với Hỗn Độn hung thú ở đằng xa chợt ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Cuối cùng nương nương cũng ra tay với Bạch Cẩm, hu hu, vui quá!
Ầm! Một móng vuốt thú khổng lồ che trời đập xuống, lập tức dúi Thanh Loan vào lòng đất. Lực lượng khổng lồ rung chuyển địa mạch, dãy núi bên cạnh ầm ầm đổ sập.
Phụt! Một ngọn lửa màu xanh từ dưới lòng đất bùng lên.
"Grao!" Hỗn Độn hung thú phát ra tiếng gào thảm thiết, vội vàng giơ móng vuốt lên. Một con Thanh Loan xinh đẹp bay ra khỏi lòng đất, quanh người bập bùng ngọn lửa màu xanh, cao quý hoa lệ.
...
Một đạo lưu tinh xuyên qua ba mươi ba tầng trời, rơi bộp xuống trước Điểu Sào, tạo thành một cái hố sâu ở Thiên Đình.
Thạch Cơ, Cô Lương, thậm chí cả đại đội chấp pháp đều lũ lượt kéo đến từ bốn phương tám hướng.
Bạch Cẩm khập khiễng đi ra khỏi hố, trên mông còn có một dấu chân, trông cực kỳ thê thảm.
Thạch Cơ vội vàng đi đến đỡ hắn, lo lắng hỏi: "Sư huynh, ngươi bị làm sao thế?"
Đám Triệu Công Minh, Khổng Tuyên cảnh giác nhìn xung quanh, nguyên thần lực của bọn hắn bao phủ khắp Thiên Đình trong nháy mắt. Chúng tiên thần đều cảm thấy thiên địa bỗng đình trệ, không kìm được tâm trạng hoảng hốt, tựa như đại nạn sắp giáng xuống.
Bạch Cẩm xua tay nói: "Không sao, đừng hoảng. Chẳng qua là lúc nãy ta giao đấu với người khác, bị thua một chiêu mà thôi."
Lúc này đám Triệu Công Minh mới thu hồi nguyên thần lực, thoáng thả lỏng.
Thạch Cơ giận dữ hỏi: "Sư huynh, kẻ nào đánh ngươi thê thảm thế này?"
Đại đội chấp pháp cũng nhìn Bạch Cẩm, trong mắt chất chứa lửa giận. Ức hiếp sư huynh chính là ức hiếp chúng ta.
Giọng nói của Triệu Công Minh tràn đầy sát cơ: "Sư huynh, rốt cuộc là kẻ nào đánh ngươi?"
Vũ Dực Tiên cũng lạnh giọng nói: "Là đám người Phật Giáo đê tiện đánh lén sư huynh phải không?"
Khổng Tuyên phe phẩy quạt lông, bình tĩnh cất lời: "Sư huynh là Đại đội trưởng đại đội chấp pháp, ra tay với sư huynh tức là ra tay với đại đội chấp pháp chúng ta."
Ô Vân Tiên cũng lạnh lùng quát: "Không sai, không chết không thôi!"
Bạch Cẩm vội vàng khuyên nhủ: Dĩ hòa vi quý! Dĩ hòa vi quý! Lùi một bước trời cao biển rộng, chúng ta phải rộng lượng."
Vân Tiêu nhíu mày lên tiếng: "Sư huynh, hắn đã ức hiếp ngươi, sao chúng ta có thể rộng lượng? Chúng ta lùi một bước thì bọn hắn sẽ tiến thêm một bước, cái này gọi là được nước lấn tới. Ngài hãy nói ra đi! Lần này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!"
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu đứng bên cạnh cũng đồng loạt gật đầu, hai tay chống nạnh: "Phải đó, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!"
Bạch Cẩm hắng giọng nói: "Là Nữ Oa nương nương!"
Mọi người chợt sững người, khí thế ngùn ngụt sát ý tan biến trong nháy mắt.
Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu cuống quít thả tay xuống, mắt nhìn loạn bốn phía. Chúng ta chưa nói gì hết!
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, không ngờ là Nữ Oa nương nương, thế thì chúng ta báo thù kiểu gì?
Cô Lương không kìm được lòng tò mò bèn hỏi: "Sư huynh, sao Nữ Oa nương nương lại đánh ngài?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Thời gian qua ta tu luyện có chút thành tựu, bèn đi vào Hỗn Độn tìm Nữ Oa nương nương luận bàn một phen. Trong lúc đại chiến ta nhất thời bất ẩn, chậm mất một chiêu, bị Nữ Oa nương nương đá về tam giới."
Hắn lắc đầu thở dài: "Haiz, vẫn hơi kém!"
Tất cả mọi người xung quanh đều nghiêm mặt, không ngờ sư huynh lại đi tìm Nữ Oa nương nương đại chiến, tuy hắn thua nhưng khắp hồng hoang có mấy ai có thể giao đấu với Thánh Nhân chứ?
Lòng hơi rầu rĩ, thế mà sư huynh vẫn cảm thấy hơi kém, sư huynh không hổ là sư huynh!
"Mọi người đã đến nhà thì đi vào ngồi cùng ta nhé!"
Mọi người đi theo Bạch Cẩm vào trong Điểu Sào, ngồi lung tung trong hoa viên tinh xảo, bên cạnh là kỳ hoa dị thảo, cây xanh um tùm, xung quanh có chim hót bướm bay.
Bạch Cẩm bấm ngón tay tính toán, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Ta vừa đi đã qua một tháng rồi."
Hắn thầm lẩm bẩm, lần này thời gian ở Oa Hoàng Thiên không chính xác, Thánh Nhân không hổ là Thánh Nhân, có thể tác động đến thời gian của mình một cách dễ dàng, thậm chí mình chẳng cảnh giác chút nào.
Nương nương tác động đến thời gian của mình chắc là để mình tránh chuyện ở Thiên Đình. Nhất định là trong thời gian này Thiên Đình đã xảy ra chuyện lớn.