Thái Bạch Kim Tinh đi bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Đại Thánh, vô ích thôi, hiện tại ngài đang ở trong tầm mắt của Câu Trần Đại Đế, bây giờ ngài chạy trốn thì một khắc sau Chấp Pháp Thiên Thần có thể giết đến tận cửa."
Tôn Ngộ Không cười khẩy ‘ha ha’, ngạo nghễ nói: "Chạy trốn á? Từ lúc chào đời lão Tôn ta đã khinh thường thiên địa, sao lại có hành vi chạy trốn được? Các ngươi quá coi thường lão Tôn ta rồi đấy, hôm nay lão Tôn ta sẽ đi gặp tên Ngọc Đế gì gì kia."
Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười gật đầu: "Đại Thánh khí phách, là tiểu thần hiểu lầm Đại Thánh."
Chốc lát sau, hai người lần lượt đi vào trong Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng thần rối rít nhìn đăm đăm.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, cười khẩy đáp lại mọi ánh nhìn. Chỉ là một đám thần bất tài yếu ớt mà thôi.
Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, giọng nói to lớn uy nghiêm vang lên: "Tôn Ngộ Không, ngươi là thạch noãn trên Hoa Quả Sơn thuộc Ngạo Lai Quốc ở Đông Thắng Thần Châu hóa sinh, động tĩnh chào đời vang tận trời xanh. Trời cao có đức hiếu sinh, trẫm không giáng tội ngươi.
Sau đó ngươi tu hành được một thân bản lĩnh, nhưng lại không biết tự kiềm chế, náo loạn Long Cung, đại náo Tây Hải, đánh giết vô số binh tướng của Tây Hải.
Tiếp đó, ngươi tự ý xông vào Địa Phủ, đánh giết Âm Thần, đại náo Âm Sơn, đạp đổ Địa Tạng Vương Điện, tự xóa tử tịch.
Khi Tây Hải Long Vương và Địa Tạng Vương tố cáo ngươi lên Thiên Đình, trẫm căn cứ theo nguyên tắc 'trong tam giới, bất kỳ ai có cửu khiếu đều có thể thành tiên, lại thương hại ngươi tu hành không ngừng, cho nên trẫm tiến hành giáo dục hiền tài, gọi ngươi thượng giới, phong làm Ngự Mã Giám Bật Mã Ôn với ý định để cho ngươi trải nghiệm quan sát, tu đức tu tâm. Nhưng nào ngờ ngươi chê chức quan thấp, lòng sinh ác niệm, phá Ngự Mã Giám quay về Hạ Giới.
Sau đó, ngươi bị Chấp Pháp Thiên Thần Ngao Bính bắt về quy án, Câu Trần Đại Đế mở lời xin tha cho ngươi, trẫm liền phong ngươi làm 'Tề Thiên Đại Thánh', có chức quan không có bổng lộc.
Ngươi vô công rồi nghề, đi loanh quanh đó đây. Trẫm lại sợ ngươi gây chuyện, bèn cho ngươi quản lý vườn đào. Thế mà hầu tử nhà ngươi lại không tuân thủ pháp luật, ăn trộm hết đào to trên cây già.
Ngươi còn đại náo Hội Bàn Đào của trẫm, ăn vụng hết tiên hào tiên tửu, lại lấy trộm tiên đan của Lão Quân, trộm sạch ngự tửu rồi đi hưởng thụ với chúng hầu bản sơn. Đủ loại tội nặng chồng chất, hôm nay không ai có thể tha cho ngươi."
Giọng nói hùng hậu văng vẳng khắp Lăng Tiêu Bảo Điện.
Tôn Ngộ Không đứng bên dưới. Lúc trước hắn không cảm thấy mình có lỗi, trong lòng chỉ có lửa giận ngùn ngụt. Nhưng sau khi Ngọc Hoàng Đại Đế nói một tràng, hắn mới đột nhiên phát hiện hình như mình hơi quá đáng. Nếu mình là Thiên Đế, e là đã không nhịn được đánh chết tên hầu tử này từ lâu rồi. Ngọc Hoàng Đại Đế giỏi nhịn thật đấy!
Ngọc Hoàng Đại Đế quát: "Tôn Ngộ Không, ngươi có nhận tội không?"
Tôn Ngộ Không kiêu ngạo đứng trong đại điện, cười khằng khặc quái dị. Có lẽ ta có lỗi, nhưng bắt lão Tôn ta nhận lỗi thì không đời nào.
Ngọc Hoàng Đại Đế giận dữ hét lên: "Nhật Quang, Nguyệt Quang, áp giải Tôn Ngộ Không đến Trảm Yêu Đài, phế tiên thể của hắn, đánh vào luân hồi."
Nhật Quang thị giả và Nguyệt Quang thị giả đi từ bên ngoài vào, cung kính cúi đầu đáp: "Vâng!" sau đó túm lấy cánh tay Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không vung hai tay, thét: "Cút cho lão Tôn!"
"Á!"
"Á!"
Hai tiếng hét thảm thiết vang lên, Nhật Quang thị giả và Nguyệt Quang thị giả lập tức bị hất bay, đập bồm bộp vào cột, sau đó ngã lăn ra đất, miệng hộc máu, không đứng dậy được, trông vô cùng thê thảm.
Tôn Ngộ Không cười ha hả: "Mấy thần yếu ớt các ngươi cũng xứng bắt Tề Thiên Đại Thánh ta chắc?"
Hắn duỗi ngón tay nhìn một vòng, cất tiếng cười quái dị: "Một lũ thần yếu xìu."
Hắn lại chỉ vào Ngọc Hoàng Đại Đế: "Ngọc Hoàng Đại Đế, ngươi là thần yếu nhất. Ngoài Chấp Pháp Thiên Thần ra, cả Thiên Đình toàn là thần yếu xìu. Chi bằng ngươi nhường long sàng cho Câu Trần Đại Đế ngồi đi!"
Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức sa sầm sắc mặt, thẹn quá hoá giận quát: "Lục Đinh, Lục Giáp, kéo hắn xuống cho ta!"
"Vâng!" Tức khắc có hai thiên tướng bước ra khỏi hàng, giơ vũ khí áp giải Tôn Ngộ Không đi ra ngoài.
Tiếng đao phang kiếm chém 'keng keng phập phập' vang lên, tiếp đó là tiếng sấm đùng đoàng.
Triệu Công Minh bật cười ha hả, đúng là một vở kịch hay!
Chốc lát sau, một thiên tướng cuống quýt chạy vào, sợ hãi tâu: "Bệ hạ, không biết tên Đại Thánh này học được hộ thân chi pháp ở đâu mà chúng thần dùng đao chém, rìu chặt, sét đánh, lửa thiêu đều không thể làm hắn bị thương. Vậy phải làm sao?"
Ngọc Hoàng Đại Đế bỗng trợn to mắt, hoảng sợ nói: "Không ngờ Tôn Ngộ Không lại giỏi như vậy, thảo nào mười vạn thiên binh thiên tướng không bắt được hắn."
Quan Thế Âm Bồ Tát bên dưới mỉm cười gật đầu, kỹ năng diễn xuất của Ngọc Hoàng Đại Đế rất tốt.
Triệu Công Minh bước lên một bước, chắp tay nói: "Bệ hạ, Câu Trần Đế Quân nói nếu Thiên Đình tạm thời không có cách nào bắt được Tôn Ngộ Không thì có thể trấn áp hắn trong Tư Pháp Thần Điện để đề phòng hắn trốn thoát."
Mặt Quan Thế Âm Bồ Tát biến sắc, nếu nhốt Tôn Ngộ Không trong Tư Pháp Thần Điện thì chẳng phải là đưa hầu vào miệng hạc sao? E là hắn vào được mà không ra được.
Quan Thế Âm Bồ Tát vội vàng lên tiếng: "Không được!"
Triệu Công Minh nhíu mày quát: "Từ Hàng, đây là chuyện nội bộ Thiên Đình ta, làm gì có chỗ cho ngươi xen lời?"