Quan Thế Âm Bồ Tát chợt nghẹn lời, bất giác nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế, ánh mắt bộc lộ cảm xúc nôn nóng. Bệ hạ, ngài tuyệt đối đừng nghe bọn hắn! Bọn hắn muốn giết Tôn Ngộ Không, phá hỏng Tây Du, khơi dậy đại chiến trong tam giới, trong Thiên Đình có thần xấu xa!
Ngọc Hoàng Đại Đế liếc Quan Thế Âm, trong lòng cười ha hả. Ngươi mà cũng có lúc lo lắng hả? Hắn thầm hiểu ra, thì ra Phật Giáo càng mong Tây Du được tiến hành hơn mình.
Triệu Công Minh nhắc nhở: "Bệ hạ, Câu Trần Đại Đế đã đợi sốt ruột. Hơn nữa, Tôn Ngộ Không cũng do Tư Pháp Thần Điện ta bắt được, mong bệ hạ đáp ứng."
Ngọc Hoàng Đại Đế ngẫm nghĩ, thời gian này Quan Thế Âm hay diễu võ dương oai trên Thiên Đình, để Bạch Cẩm trị nàng một trận nhớ đời cũng tốt. Hắn nói to: "Làm phiền Công Minh đưa Tôn Ngộ Không đến Tư Pháp Thần Điện tạm giam."
Triệu Công Minh mỉm cười, chắp tay nói: "Tạ ơn bệ hạ!"
Chúng thần thấp giọng bàn tán, tầm mắt đảo quanh Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Thế Âm Bồ Tát và Triệu Công Minh.
Phật Giáo, Ngọc Hoàng Đại Đế và Câu Trần Đại Đế đang đánh một ván cờ lớn xoay quanh Tôn Ngộ Không, nhưng không rõ phía sau che giấu điều gì, nhất định phải tìm hiểu một phen.
"Haiz!" Một tiếng thở dài vang lên, chúng thần lập tức trở nên nghiêm nghị, đổ dồn ánh mắt vào một lão đạo ngồi bên trái. Đó là Thái Thượng Lão Quân, chủ nhân của Đâu Suất Cung.
Thái Thượng Lão Quân đứng dậy nói: "Yêu hầu kia ăn Bàn Đào, uống ngự tửu, lại trộm tiên đan. Năm lọ đan kia của ta có sống có chín, có băng có hỏa, đều bị hắn ăn sạch.
Dùng Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể nung thành một khối, cho nên đúc ra thân thể kim cương, không thể thương tổn. Chi bằng để lão đạo đưa hắn đi, cho vào 'lò bát quái' rồi nung bằng Văn Vũ Hỏa, luyện ra đan của ta, còn hắn thì hóa thành tro!
Mong Tư Pháp Đại Thần từ bỏ mục tiêu, để cho ta đưa Tôn Ngộ Không tới Đâu Suất Cung."
Triệu Công Minh vội vàng lùi về sau một bước, cung kính chắp tay thi lễ: "Lão Quân đã lên tiếng thì tiểu thần không dám nhiều lời, xin nghe theo ý Lão Quân."
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, cười sang sảng: "Đa tạ Thần Quân!"
"Không dám, không dám..."
Thái Thượng Lão Quân nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát, cười ha hả nói: "Bồ Tát thấy thế nào?"
Quan Thế Âm Bồ Tát cúi đầu, cung kính đáp lời: "Lão Quân nói rất hay!"
Ngọc Hoàng Đại Đế hô: "Lục Đinh, Lục Giáp áp giải Tôn Ngộ Không đến tới Đâu Suất Cung!"
Thần tướng bên ngoài đồng thanh đáp: "Vâng!"
...
Triều hội kết thúc, Triệu Công Minh lập tức chạy tới Điểu Sào.
Trước Điểu Sào, Bạch Cẩm ngồi trên một cây nấm to, tay cầm tách trà thong thả thưởng thức. Trong chén trà ngâm Tang Quả đen sì.
Triệu Công Minh rơi xuống đám mây, gấp gáp báo cáo: "Sư huynh, Tôn Ngộ Không bị sư bá đưa đến Đâu Suất Cung rồi."
Bạch Cẩm nếm trà, đáp: "Ta biết rồi."
Thấy Bạch Cẩm bình tĩnh thản nhiên như thế, Triệu Công Minh lập tức thả lỏng. Hắn hỏi: "Sư huynh, thật sự không thể ngăn cản Tây Du sao?"
Giọng Bạch Cẩm tràn đầy sự bất đắc dĩ: "Trong thất Thánh của hồng hoang có tới sáu vị Thánh Nhân tán thành Tây Du. Thánh ý là thiên tâm, tất nhiên không thể ngăn cản."
"Đã không thể ngăn cản thì sư huynh sai chúng ta đi đòi Tôn Ngộ Không làm gì?"
"Tuy không thể ngăn cản nhưng có thể thay đổi tiểu thế Tây Du. Có một số việc ta không muốn để nó xảy ra.
Sư đệ, ngươi đi báo cho Vô Chi Kỳ, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Kim Bằng, Ô Vân Tiên, lệnh cho bọn hắn mấy ngày tới không được rời khỏi Thiên Đình. Sắp có đại chiến, các ngươi cứ làm theo lời dặn của ta."
Triệu Công Minh chắp tay, nghiêm túc đáp lời: "Vâng" Hắn lập tức bay lên trời.
Bạch Cẩm từ trên cây nấm to đứng dậy. Phật Giáo muốn để cho Tôn Ngộ Không thành danh bằng cách chà đạp tôn nghiêm của Thiên Đình thì cũng phải xem ta có đồng ý hay không. Sau đó hắn lại thở dài thườn thượt, không ngờ sư bá lại đâm sau lưng mình, mình khổ quá đi! Sao mình cứ có cảm giác đối địch với cả thiên hạ thế nhỉ?
Một tên Kim Giác tiểu đồng tử đằng xa bay tới, xuống dưới đụn mây rồi chắp tay thi lễ, cười ha ha nói: "Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm đi đến xoa đầu Kim Giác, tươi cười bảo: "Đến chỗ sư huynh không cần khách khí như vậy."
Kim Giác đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Sư huynh, lễ không thể bỏ!"
"Ai nói?"
"Tiểu lão gia!"
"Đừng nghe hắn, Huyền Đô là một tên cố chấp, các ngươi tuyệt đối đừng học theo hắn."
Kim Giác cười ha ha: "Thật ra ta cũng không thích câu nệ quá."
Bạch Cẩm hỏi: "Kim Giác, sư bá có chuyện gì phân phó sao?"
Kim Giác nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Lão gia bảo ta mời sư huynh đến Đâu Suất Cung."
"Đến Đâu Suất Cung làm gì?"
"Sai sư huynh đến quạt gió nhóm lửa."
Bạch Cẩm cạn lời, bây giờ Đâu Suất Cung không có người nhóm lửa sao?
Hắn phất tay bày cấm chế ở Điểu Sào rồi nói: "Đi thôi! Đừng để sư bá chờ sốt ruột."
Hai người đi về phía Đâu Suất Cung.
Khi đi đến chỗ hẻo lánh, trong tay Bạch Cẩm xuất hiện một nắm Công Đức Kim Tiền, hắn nhét vào tay Kim Giác đồng tử.
Kim Giác đồng tử nhận đến là trơn tru, mặt mày tươi cười: "Sư huynh, thời gian gần đây tâm trạng lão gia không tệ."
Bạch Cẩm cảm khái: "Vậy thì tốt! Tâm trạng lão nhân gia tốt là phúc khí của đám vãn bối chúng ta."
Kim Giác đồng tử gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Bạch Cẩm hỏi: "Ngươi có biết tại sao sư bá lại bắt ta đi nhóm lửa không?"
"Tôn Ngộ Không đã bị lão gia ném vào lò luyện đan, lão gia bắt sư huynh đến nhóm lửa hẳn là có nguyên nhân, cụ thể thì ta không biết."
Bạch Cẩm khẽ gật đầu, nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Lẽ nào sư bá không muốn bị đánh khi Tôn Ngộ Không phá lò?
Hai người đi rất nhanh, thoáng cái đã đến trước Đâu Suất Cung, sau đó đi vào trong, tới Luyện Đan Điện.
Trong đại điện, Thái Thượng Lão Quân đang ngồi ngay ngắn trên Thái Cực thần vị, bên dưới có một cái Bát Quái Luyện Đan Lô, trong đó phát ra tiếng va đập 'bộp bộp bộp'.
Tiếng kêu gào của Tôn Ngộ Không từ trong lò bát quái loáng thoáng vọng ra: "Thả lão Tôn ra ngoài."
"Mau thả lão Tôn ra ngoài."
"Nếu không lão Tôn sẽ đập phá Đâu Suất Cung của ngươi!"
…