Bồ Đề Tổ Sư cười ha ha: "Xem ra ta không dạy dỗ Quan Thế Âm đàng hoàng, thì hắn nghe thấy một vài tin đồn liền đoán già đoán non. Đó nào phải hành vi của Bồ Tát."
"Quan Thế Âm Bồ Tát quan tâm ắt loạn, sư thúc tuyệt đối đừng để môn nhân lạnh lòng, cứ quất đại vài roi là được, phạt nhẹ để cảnh cáo thôi."
Bồ Đề Tổ Sư gật đầu, cười sang sảng nói: "Không sai, đúng là nên phạt nhẹ để cảnh cáo.
Lượng kiếp đến, Tây Du liên quan đến sự tồn vong của chúng sinh. Nếu nàng còn tiếp tục nhảy nhót không yên phận thì khó tránh phải nhập lượng kiếp một lần. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng không cứu được nàng."
Bạch Cẩm thấy lòng nặng nề, khẽ mỉm cười lên tiếng: "Sư thúc nói rất đúng, đệ tử cũng từng chứng kiến hai lần lượng kiếp nên biết chỗ đáng sợ trong đó.
Bồ Đề Tổ Sư khẽ gật đầu, cảm thán: "Nếu Quan Thế Âm có thể đỡ khiến người ta lo lắng như ngươi thì tốt."
"Nàng còn nhỏ, rồi sẽ trưởng thành. Sư thúc phải quan tâm chăm sóc nàng hơn nữa."
"Thôi được rồi, nếu là hiểu lầm thì ta đi trước đây. Bạch Cẩm, ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa." Bồ Đề Tổ Sư nở nụ cười nhẹ, thân ảnh mờ dần rồi biến mất.
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ thật sâu, cung kính hô: "Đệ tử cung tiễn sư thúc!"
Chốc lát sau, Bạch Cẩm đứng thẳng người, nét mặt nghiêm túc. Xem ra lần đại náo Thiên Cung này có sự thay đổi đã chạm vào giới hạn cho phép của hai vị Thánh Nhân phương Tây, bọn hắn để ý đến việc tiến hành Tây Du hơn dự đoán. Khi Tây Du bắt đầu, mình cần phải khiêm tốn một chút, nếu thật sự chọc giận Phật Giáo thì sự tình khó cứu vãn.
Thân ảnh Bạch Cẩm nổi gợn sóng, dung nhập vào hư không rồi biến mất không còn tăm hơi.
…
Một ngày trên trời bằng một năm dưới phàm trần, bất tri bất giác đã hai năm trôi qua, uy danh của Tôn Ngộ Không cũng lừng lẫy khắp hồng hoang do phật tử cố ý truyền bá.
"Tương truyền trên Đông Hải có một tòa Hoa Quả Sơn, trên Hoa Quả Sơn có một vị Đại Yêu Vương, hiệu là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, đầu đồng xương thép, còn biết bảy mươi hai phép biến hóa.
Bởi vì bất mãn với ách thống trị bạo ngược của Thiên Đế, cho nên Tôn Ngộ Không đại náo Hội Bàn Đào, phá hủy Dao Trì Thánh Địa.
Sau đó, Ngọc Đế giận dữ phái Lý Thiên Vương làm tướng quân, suất lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng đi truy bắt.
Tôn Ngộ Không chỉ huy Yêu Vương của bảy mươi hai động, đại chiến với chư thần trên Đông Hải. Mười vạn thiên binh thiên tướng bị đánh tơi bời. Bộ Chúng Thần, Đấu Bộ Chúng Thần, Nhị Thập Bát Tinh Tú, Tứ Đại Thiên Vương đều thua trận.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình đến. Tư Pháp Thiên Thần Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính đại chiến với Tề Thiên Đại Thánh, cuối cùng bọn hắn hợp sức mới bắt được đối phương, trận chiến ấy kinh thiên động địa!"
"Nói bậy! Nói bậy... Đúng là nói bậy!" Trong cửa động dòng xoáy vang lên tiếng quát giận dữ.
Trước hồ sen trên đỉnh núi có một con cự hổ, một con mai hoa lộc và một con sơn dương đang nằm.
Sơn dương lên tiếng: "Đại Thánh, bên ngoài đồn như vậy đó! Hơn nữa còn lưu truyền rộng rãi."
Trong lòng núi, Tôn Ngộ Không bắt chéo chân nằm trên cột đá, ngẩng mặt nhìn bầu trời bên ngoài, bĩu môi nói: "Mặc dù lão Tôn ta có bản lĩnh phi phàm, nhưng đám Dương Giao, Dương Tiễn tu luyện lâu hơn ta, đương nhiên cũng mạnh hơn ta chút xíu."
Thắng là thắng mà thua là thua, lão Tôn ta không thèm nói điêu."
Cự hổ tỏ lòng sùng bái: "Đại Thánh có thể đánh bại mười vạn thiên binh thiên tướng và vô số thần linh, đúng là thần tượng của chúng ta!"
Mai hoa lộc tò mò hỏi: "Đại Thánh, chân tướng trận chiến hồi đó là gì?"
"Chuối tiêu!"
Hai cái sừng trên đầu mai hoa lộc phát ra ánh sáng mỏng manh, nửa cây chuối tiêu trĩu quả hiện ra, rơi vào trong cửa động, xuyên qua cửa động dòng xoáy tiến vào trong lòng núi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tôn Ngộ Không bắt lấy cây chuối tiêu, cắm bừa sang bên cạnh, vững vàng cắm vào trong lỗ đá kế bên.
Hắn tiện tay vặt một quả chuối tiêu, bóc vỏ ăn một tiếng, ánh mắt chợt sáng ngời: "Hương vị ngon hơn hôm qua!"
Mai hoa lộc nói nhỏ: "Đại Thánh, đây là đồ ta trộm từ Tam Thanh Quan lúc trước, ngài nhất định phải giữ bí mật giúp ta!"
Tôn Ngộ Không cắn hai miếng ăn hết một quả chuối tiêu rồi tiện tay ném một phát, vỏ chuối rơi xuống nham thạch nóng chảy bên dưới, bị nham thạch nuốt chửng.
Mai hoa lộc hỏi với vẻ chờ mong: "Đại Thánh, bây giờ có thể nói được chưa?"
Tôn Ngộ Không nằm trên cột đá nhìn bầu trời, thong dong cất lời: "Hồi ấy lão Tôn ta thua, lại còn thua rất thảm. Bất kỳ một vị Tư Pháp Thiên Thần nào cũng có thể đánh bại lão Tôn ta."
Mai hoa lộc thốt lên đầy kinh ngạc: "Sao lại thế được? Ngài là Tề Thiên Đại Thánh, ngay cả mười vạn thiên binh thiên tướng cũng không bắt được Tề Thiên Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không lơ đãng nói: "Bởi vì bọn hắn còn mạnh hơn mười vạn thiên binh thiên tướng."
Đột nhiên, không gian trên đỉnh núi nổi gợn sóng, một hầu tử mặc khôi bào xuất hiện trên đỉnh núi, đáp xuống ven hồ.
Huyền Thái Tử, Huyền Ngọc Tử và Huyền Thượng Tử ở trong Tam Thanh Quan vội vàng đi ra, nghiêm nghị nhìn hầu tử mới cách đó không xa. Lại là hầu tử, lẽ nào hắn đến cứu Tôn Ngộ Không?
Cự hổ, mai hoa lộc và bạch sơn dương cũng vội vàng đứng dậy, nhìn hầu tử mới đến bằng ánh mắt cảnh giác.