Huyền Thượng Tử nhìn dòng xoáy, do dự giây lát rồi thử dò hỏi: "Tề Thiên Đại Thánh, Câu Trần Đại Đế có lệnh, yêu cầu ba huynh đệ ta coi chừng ngươi chép kinh thư. Mong Đại Thánh đừng làm khó chúng ta."
Trong lòng núi, hai mắt Tôn Ngộ Không bỗng sáng ngời. Câu Trần Đại Đế lại phạt lão Tôn chép kinh thư, chứng tỏ hắn vẫn còn quan tâm đến lão Tôn không phải sao?
Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, giọng nói vừa kích động vừa hưng phấn: "Mang đến đây, mau mang giấy bút đến đây, lão Tôn ta bắt đầu chép ngay bây giờ. Ha ha, lão Tôn ta thích nhất là chép kinh thư, càng nhiều càng tốt."
Ở hồ nước phía trên, Huyền Thái Tử, Huyền Ngọc Tử và Huyền Thượng Tử ngơ ngác nhìn nhau. Ơ kìa, tên Yêu Vương phối hợp thế nhỉ? Không hợp lẽ thường chút nào!
Vốn dĩ cả ba vị đều chuẩn bị những lời đe dọa hoặc dụ dỗ, nhưng bây giờ không cần dùng đến nữa. Không ngờ trong đám yêu ma cũng có kẻ thích chép kinh thư.
Huyền Ngọc Tử gật đầu hài lòng: "Như vậy có thể thấy Tề Thiên Đại Thánh cũng có lòng hướng dạo, chẳng trách Câu Trần Đại Đế lại giao hắn cho chúng ta trông coi. Chỉ cần chúng ta dụng tâm chỉ dẫn thì chắc chắn có thể dẫn dắt hắn lên đạo đồ."
Huyền Thái Tử và Huyền Thượng Tử cũng gật đầu, trong lòng tức khắc tràn đầy ý chí chiến đấu. Không sai, đây nhất định là nhiệm vụ ẩn mà Phó giáo chủ giao cho chúng ta.
...
Lôi Đình Giới trên Cửu Trọng Thiên là một trong những vách chắn ngăn cách giữa Thiên Giới và Địa Tiên Giới. Tên cũng như nghĩa, trong Lôi Đình Giới đầy rẫy sấm sét khắp nơi, từng đạo sấm sét lấp lóe. Thụ Trạng Lôi trông giống cành cây, Cầu Hình Lôi di chuyển tứ phía, Cảm Ứng Lôi tồn tại ở trạng thái điện từ. Sấm sét tập trung lại hình thành lôi vân. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, sấm sét ở đây chính là tuyệt địa.
Đột nhiên, không gian trong tuyệt địa nhiễu loạn, hình thành một vùng không gian loạn lưu, tất cả sấm sét ở gần đó đều bị không gian loạn lưu thôn phệ.
Thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện từ trong không gian loạn lưu, ngạc nhiên nhìn xung quanh. Nơi này là Lôi Đình Giới. Ánh mắt hắn dần trở nên nặng nề, không ai có thể ép mình ra khỏi hư không một cách chính xác. Vì lẽ đó, ít nhất thì đối phương phải có tu vi Chuẩn Thánh viên mãn, chí cường trong tam giới.
Bạch Cẩm thầm cảnh giác, ngấm ngầm suy đoán. Chắc chắn không phải là Hạo Thiên sư thúc, bởi vì quan hệ giữa chúng ta thân như người một nhà.
Có thể loại trừ Trấn Nguyên Đại Tiên, vì hai bên thường xuyên qua lại, có thể so với người thân bằng hữu.
Mình và Minh Hà giáo chủ có duyên gặp mặt, hắn không xấu, chắc là không đến tìm mình gây phiền phức đâu.
Cũng có thể loại trừ thánh thú bảo vệ tứ phương. Có mối quan hệ với Khổng Tuyên và Ngao Quảng, chắc hẳn Tứ Phương Thánh Thú sẽ không gây khó dễ cho mình.
Còn lại thì dễ đoán thôi, lẽ nào là Côn Bằng Yêu Sư?
Từng ý nghĩ lướt nhanh trong đầu Bạch Cẩm. Sau khi có suy đoán, hắn lập tức chắp tay thi lễ nói: "Mời sư thúc hiện thân gặp mặt!"
Trước mặt Bạch Cẩm nổi gợn sóng, một lão đạo mặc đạo bào hiện ra trong gợn sóng, phất trần tùy ý vắt lên cánh tay. Hắn cười sang sảng: "Bạch Cẩm, không ngờ ngơi có thể đoán ra là ta, thật không đơn giản."
Khóe mắt Bạch Cẩm giật điên cuồng, trong lòng lập tức nâng cao vạn phần cảnh giác. Sao lại là hắn? Bồ Đề Tổ Sư còn nguy hiểm hơn Côn Bằng.
Bạch Cẩm vội vàng nở nụ cười: "Không phải đoán, đệ tử đã cảm nhận được khí tức từ bi vô song, mênh mông cuồn cuộn của ngài từ sớm. Khắp hồng hoang chỉ có duy nhất luồng khí tức này."
Bồ Đề Tổ Sư cười ha hả nói: "Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của ta, đạo hạnh của ngươi tăng thấy rõ!"
Bạch Cẩm chỉ vào ngực mình, giọng điệu chân thành: "Sư thúc, chỉ cần dùng trái tim là được. Trái tim còn đập, ước mơ mãi còn. Giữa trời đất vẫn còn... vẫn còn..."
"Vẫn còn cái gì?"
"Giữa trời đất vẫn còn tình thúc điệt!"
Bồ Đề Tổ Sư cười ha ha: "Thú vị, thật thú vị
Bạch Cẩm, ngươi rất có tuệ căn, chi bằng đến Phật Giáo phương Tây tu hành một thời gian nhé!"
Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: "Tạ ơn sư thúc ưu ái, đệ tử bộn bề công việc, thật sự là dạo này không rảnh phân tâm, chỉ đành phụ ý tốt của sư thúc."
Bồ Đề Tổ Sư nở nụ cười khó nắm bắt: "Không rảnh phân thân vì bận kiếm chuyện khiến sư thúc phiền lòng sao?"
"Sao có thể chứ? Từ trước đến giờ ta vẫn luôn tôn kính sư thúc. Sư thúc muốn làm gì, đệ tử nhất định sẽ ủng hộ hết mình."
"Ta muốn tiến hành Tây Du!"
Bạch Cẩm lập tức tiếp lời không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là được, đệ tử giơ hai tay hai chân tán thành. Tây Du lấy kinh, hóa giải mâu thuẫn giữa Phật môn và Huyền môn là chuyện tốt đối với chúng tiên phật trong tam giới, chúng sinh hồng hoang đều phải cảm tạ lòng từ bi của sư thúc."
Đệ tử sẵn lòng theo hầu, mưu tính đại sự Tây Du cho sư thúc."
Bồ Đề Tổ Sư mỉm cười hỏi: "Ngươi thật lòng nghĩ vậy ư?"
Bạch Cẩm gật đầu như giã tỏi, vừa chớp đôi mắt to đong đầy chân thành vừa nói: "Sư thúc, tấm lòng của đệ tử có nhật nguyệt chứng giám!"
Bồ Đề Tổ Sư lập tức nổi giận: "Xem ra Quan Thế Âm lừa ta, nói ngươi phá rối. Ta còn tưởng ngươi muốn ngăn cản Tây Du, hại ta phí công lo nghĩ!"
"Đệ tử đâu dám! Đây là đại sự do sư thúc mưu tính, có lợi cho tam giới. Dù cho đệ tử thêm mười ngàn lá gan, đệ tử cũng không dám phá hỏng!
"Xem ra ta đã hiểu lầm sư điệt."
"Sư thúc, đệ tử biết nhìn xa trông rộng mà! Sư thúc làm vậy là vì tốt cho phương Đông ta, ta hiểu!" Bạch Cẩm tươi cười nói.