Giọng nói ung dung của Bạch Cẩm từ bên trên vọng xuống: "Nữ Oa nương nương đại từ đại bi đã siêu thoát ngoài tam giới từ lâu, nàng không muốn gặp ngươi thì ngươi không tìm được nàng. Tôn Ngộ Không, chặng đường sau này ngươi phải tự mình đi."
Thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong sơn động, Tôn Ngộ Không không giãy giụa nữa, chậm rì rì ngồi lên cột đá, chợt buồn chợt vui, nhếch miệng cười ngây ngô.
Lão Tôn ta không phải trời sinh đất dưỡng, lão Tôn ta có mẫu thân tên là Nữ Oa nương nương, lão Tôn ta cũng có trưởng bối là Câu Trần Đại Đế, ta... ta không phải là con người, hình như ta đã khiến bọn hắn thất vọng, phải làm sao đây? Bây giờ phải làm thế nào? Mình có cần cúi đầu nhận lỗi không nhỉ, như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?
Trong sơn động, Tôn Ngộ Không rơi vào bối rối.
Bạch Cẩm đi ra cửa động, đáp xuống trước Tam Thanh Đạo Quan.
Chốc lát sau, ba tiên thú phương Đông bay đến: một con Điếu Tinh Đại Hổ, một con Trường Giác Tiên Lộc, một con Trường Tu Bạch Dương. Ba vị tiên nhân ngồi trên ba tiên thú.
Ba linh thú hạ xuống đám mây, đáp trên đỉnh núi. Ba tiên nhân xuống tọa kỵ, xếp thành một hàng rồi đồng loạt chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Huyền Thái Tử, Huyền Ngọc Tử, Huyền Thượng Tử bái kiến Phó gia chủ!"
Bạch Cẩm khẽ mỉm cười lên tiếng: "Tất cả đứng dậy đi!"
Ba vị đạo trưởng đứng dậy, thái độ cung kính. Huyền Thái Tử hỏi: "Phó gia chủ triệu hoán chúng ta, không biết có gì phân phó?"
Bạch Cẩm nói: "Dưới ngọn núi này có một vị Yêu Vương hiệu là Tề Thiên Đại Thánh. Sau này Tam Thanh Quan chuyển đến đây. Buổi sáng và buổi tối mỗi ngày, ba người các ngươi tụng niệm đạo kinh một lần, tiêu trừ lệ khí của hắn."
Sắc mặt Tam Thanh Quan Chủ chợt thay đổi, trong coi Yêu Vương đó! Bọn hắn đồng thanh đáp: "Vâng!"
"Ta phạt hắn chép Đạo Đức Kinh, Nguyên Thủy Thiên Kinh, Thông Thiên Đạo Điển mỗi loại một vạn lần. Ba người các ngươi phụ trách kiểm tra giám sát, không được thiếu một lần nào."
Tam Thanh Quan Chủ đồng thanh đáp lời: "Vâng!" Bọn hắn thầm than khổ trong lòng. Bắt Yêu Vương chép kinh thư, đây chẳng phải là làm khó chúng ta sao?
Thân ảnh Bạch Cẩm mờ dần rồi biến mất.
Bấy giờ Tam Thanh Quan Chủ mới đứng thẳng người.
Huyền Thái Tử ung dung cất lời: "Hai vị sư đệ, Phó gia chủ giao cho chúng ta trọng trách này, việc canh chừng Yêu Vương tuyệt đối không được xảy ra sai sót."
Huyền Ngọc Tử gật đầu, nghiêm túc nói: "Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, danh hiệu rất kêu nhưng ta chưa từng nghe thấy, hôm nào phải nghe ngóng lai lịch của hắn mới tiện trông coi.
Huyền Thượng Tử, nhiệm vụ này giao cho ngươi."
Huyền Thượng Tử hậm hực lên tiếng: "Dò la tin tức? Cần gì phải phiền phức như thế, hỏi thẳng hắn là được mà?" Hắn cất bước đi thẳng tới hồ nước.
Huyền Ngọc Tử vội vàng gọi với theo: "Đừng lỗ mãng, chớ chọc giận Yêu Vương!"
Huyền Thượng Tử phớt lờ, người đã đến trước dòng xoáy, cúi đầu nhìn vào trong xoáy nước, quan sát toàn cảnh. Ồ, thì ra là một hầu tử có vẻ ngoài xấu xí.
Huyền Thượng Tử dứt khoát ngồi xếp bằng trên hoa sen bên cạnh, mỉm cười lên tiếng: "Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!"
Trong dòng xoáy vọng ra giọng nói tức giận của Tôn Ngộ Không: "Mao đầu đạo sĩ từ đâu đến, gọi lão Tôn ta làm gì?"
Huyền Thượng Tử không để bụng cười ha ha nói: "Ta là Huyền Thượng Tử - Thượng Thanh Quan Chủ của Tam Thanh Quan, phụng mệnh trông chừng ngươi."
"Khặc khặc, phụng mệnh trông chừng lão Tôn, không sợ lão Tôn ta ra ngoài sẽ rút gân lột da ngươi sao?"
"Không sợ!"
"Ngươi phụng mệnh của ai?"
"Mệnh lệnh của Câu Trần Đại Đế!"
Trong lòng núi, giọng nói của Tôn Ngộ Không chợt im bặt, hắn không rằng không nói gì nữa, lại là Câu Trần Đại Đế.
Huyền Thái Tử và Huyền Ngọc Tử cũng bay đến.
Huyền Thượng Tử tò mò hỏi: "Ta nghe Đại Đế nói ngươi là một vị Yêu Vương, hiệu là Tề Thiên Đại Thánh. Sao ngươi lại có danh hiệu này? Nghe có vẻ rất ngầu!"
"Lão Tôn ta chiến mới có, do Ngọc Đế sắc phong."
Huyền Thượng Tử tỏ vẻ kinh ngạc: "Vậy chẳng phải ngươi rất lợi hại ư? Sao lại bị bắt? Lẽ nào Câu Trần Đại Đế đích thân ra tay?"
Tôn Ngộ Không trong sơn động mấp máy khóe môi, bực bội đáp: "Không phải!"
"Chẳng lẽ là đại đội chấp pháp?"
Đại đội chấp pháp? Trong đầu Tôn Ngộ Không lập tức lóe lên mấy thân ảnh cao ngạo cản trước mặt Như Lai Phật Tổ, chắc là đối phương đang nói tới bọn hắn.
"Không phải!"
"Vậy thì nhất định là Đại tướng quân Vô Chi Kỳ nhỉ?"
"Không phải!"
Huyền Thượng Tử ngạc nhiên: "Vẫn không phải? Chẳng lẽ là Thạch Cơ nương nương?
Không thể nào là đám Tư Pháp Thiên Thần như Dương Giao, Dương Tiễn phải không?
Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh chắc chắn phải lợi hại hơn Tư Pháp Thiên Thần mới phải."
Tôn Ngộ Không suýt nghẹt thở, ngươi đang khinh thường lão Tôn đấy à? Đám Dương Tiễn rất yếu sao? Hắn bực mình hét lên: "Là một nữ tử hắc y, ngươi có thôi không hả?"
Huyền Thượng Tử cười ha ha: "Quả nhiên là Thạch Cơ nương nương. Có thể khiến Thạch Cơ nương nương ra tay, Tề Thiên Đại Thánh đúng là danh xứng với thực."
Huyền Thái Tử và Huyền Ngọc Tử nhìn Huyền Thượng Tử bằng ánh mắt kinh ngạc, thật sự hỏi được rồi.
Huyền Thượng Tử đắc ý nhướng mày, rất đơn giản phải không? Đâu có phức tạp như các ngươi tưởng.
Huyền Ngọc Tử hừ hừ cười khẩy, ngươi có bản lĩnh thì bắt hắn ngoan ngoãn chép kinh thư đi! Đây mới là chuyện khó nhất.