Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 793 - Chương 793: Rốt Cuộc Mẫu Thân Ta Là Ai

Chương 793: Rốt cuộc mẫu thân ta là ai

Bây giờ Tôn Ngộ Không không còn ngây thơ nghĩ rằng nữ tử có thể tùy ý ra vào Câu Trần Đế Cung là kẻ yếu, có lẽ đối phương cũng là một nhân vật cường đại đáng gờm.

Hắn cũng đã có một khái niệm rõ ràng về Câu Trần Đại Đế đứng đầu tam giới. Căn bản không cần Câu Trần Đại Đế ra tay, hắn phái bừa một thủ hạ là có thể lật đổ Thiên Đình, tùy tiện để mấy người ra mặt là có thể trấn áp Như Lai Phật Tổ - thủ lĩnh của Phật Giáo. Như vậy có thể nói Câu Trần Đại Đế là người đứng đầu tam giới.

E là sư phụ mình Bồ Đề Tổ Sư cũng không phải là đối thủ của thuộc hạ dưới trướng Câu Trần Đại Đế. Ít nhất thì Bồ Đề Tổ Sư không khiến mình cảm thấy đáng sợ như vậy, dưới tọa Bồ Đề Tổ Sư cũng không có đệ tử cường đại đến mức vô địch như thế.

Vô vàn ý nghĩ lướt qua trong đầu Tôn Ngộ Không. Hắn vác Kim Cô Bổng, cười làm lành 'hì hì': "Tỷ tỷ còn nhớ ta không? Ta là Tôn Ngộ Không từng cho ngươi Bàn Đào nè!"

"Xanh lè!"

"Không xanh, không xanh, để mấy ngày là chín.

Ta không quấy rầy tỷ tỷ hóng mát ở đây nữa, lão Tôn ta đi đây."

Thạch Cơ bình tĩnh cất lời: "Tôn Ngộ Không, ta đang chờ ngươi."

Nàng chìa tay ra, một cái ấn to hình ngọn núi xuất hiện trên lòng bàn tay. Nàng nói: "Tôn Ngộ Không, ngươi năm lần bảy lượt chống đối Thiên Đình, lần này đã gây họa lớn tày trời, đại náo Thiên Cung.

Nay ta tuân lệnh Câu Trần Đại Đế, trấn áp ngươi dưới núi năm trăm năm để răn đe."

Tôn Ngộ Không bỗng trợn to mắt, năm trăm năm? Lão Tôn ta ra đời chưa được năm trăm năm đâu. Trong lòng trào dâng cảm giác khủng hoảng, hắn lập tức lộn nhào chuyển hướng, Cân Đẩu Vân lập tức lướt đi.

Thạch Cơ ném ngọn núi nhỏ trong tay ra, một dạo lưu quang xuất hiện trên đầu Tôn Ngộ Không, hình thành hư ảnh một tòa thần sơn.

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn, mí mắt như sắp rách ra, không tránh được!

Hư ảnh thần sơn giáng xuống, bao phủ Tôn Ngộ Không, sau đó rơi xuống Địa Tiên Giới. Trong quá trình rơi xuống, hư ảnh thần sơn hấp thu linh khí thiên địa, dần dần ngưng thực.

Trong hư ảnh thần sơn, Tôn Ngộ Không tuyệt vọng gào thét: "Câu Trần Đại Đế!"

Ầm!

Thần sơn rơi xuống nơi tiếp giáp giữa Nam Chiêm Bộ Châu và Tây Ngưu Hạ Châu, tạo thành một ngọn núi mới bên trong dãy núi. Trên núi nhanh chóng mọc ra cây cối hoa cỏ xanh tươi, vượng khí ngùn ngụt, trời mây ngút ngàn.

Vũng lõm trên đỉnh núi hình thành một hồ sen, một tòa đạo quán đứng sừng sững ven hồ, trên đó viết ba chữ to: Tam Thanh Quan.

Ở giữa hồ có một dòng xoáy, nước trong hồ chảy vòng vòng quanh dòng xoáy đó, không thể tiến vào trong.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Âm thanh va đập từ cửa động vọng ra, từng đạo phù văn cấm chế lóe lên trên cửa động chỗ dòng xoáy.

Đột nhiên, trên không trung hồ nước nổi gợn sóng, một bàn chân bước từ trong sóng dao động ra, tiếp đó là thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện. Hắn đứng trên dòng xoáy ở mặt hồ rồi tiến thẳng vào trong xoáy nước.

Trong lòng núi bên dưới dòng xoáy, dưới sơn động là nham thạch sôi trào, một cây cột đá đứng sừng sững trong nham thạch.

Tôn Ngộ Không đang đứng trên cột đá, chân bị trói bằng hai sợi dây xích, vung Kim Cô Bổng gõ 'bộp bộp bộp' vào lòng núi.

"Ngộ Không!" Một giọng nói vang lên.

Tôn Ngộ Không khựng lại, bất chợt ngẩng đầu nhìn, trong mắt ngùn ngụt lửa giận, nhưng khí thế chợt chững lại khi trông thấy người vừa tới. Hắn thốt lên đầy kinh ngạc: "Câu Trần Đại Đế!" Hắn bất giác lùi về sau một bước, có vẻ chột dạ.

Bạch Cẩm đi từ trên xuống dưới từng bước một, đứng trước mặt Tôn Ngộ Không rồi nghiêm túc nói: "Ngộ Không, thật sự là ngươi làm ta quá thất vọng."

Tôn Ngộ Không biện minh: "Đại Đế, rõ ràng là bọn hắn bắt nạt lão Tôn quá đáng, tổ chức Hội Bàn Đào mà lại không mời lão Tôn ta."

"Ngươi rất lợi hại sao?"

Tôn Ngộ Không giơ hai tay chống nạnh, ngạo nghễ nói: "Trên khắp Thiên Đình, ngoài Câu Trần Đế Cung của ngài ra, lão Tôn ta chẳng sợ ai hết!"

Bạch Cẩm tỏ ra thất vọng: "Ngươi quá coi thường tiên thần tam giới rồi. Từ khi hồng hoang khai thiên lập địa đến nay đã trải qua bốn lượng kiếp, muôn vàn năm tháng, người kinh tài tuyệt diễm nhiều không đếm xuể. Ngươi tưởng rằng ngươi chỉ mới tu luyện vài năm mà có thể sánh bằng các tiên thần khác khổ tu hàng tỉ năm sao?

Người được tham gia Hội Bàn Đào đều là đại thần trong tam giới, ngay cả Tư Pháp Thiên Thần Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính cũng không có tư cách tham gia, ngươi thì có công trạng gì?"

"Ta..." Trong lúc nhất thời Tôn Ngộ Không không phản bác được.

"Bởi vì mẫu thân của ngươi nên ta trói buộc ngươi nhiều điều, nhưng ngươi lại sinh lòng phản nghịch, thậm chí còn gây ra đại họa tày trời. Bây giờ ngay cả ta cũng không cứu được ngươi."

Bạch Cẩm khẽ lắc đầu, cảm thán: "Thôi vậy, sau này ta không quản ngươi nữa. Họa mà ngươi gây ra, ngươi hãy tự mình gánh chịu."

Tôn Ngộ Không bỗng ngẩng phắt đầu, hoảng hốt gọi: "Đại Đế!"

Trước đây hắn không biết thì còn đỡ, nhưng bây giờ hắn đã biết Câu Trần Đại Đế là trưởng bối hiếm hoi của mình, vô cùng quan tâm mình. Trong lòng Tôn Ngộ Không đã xem Bạch Cẩm như phụ thân, bây giờ Bạch Cẩm muốn đoạn tuyệt quan hệ, hắn lập tức luống cuống.

Giọng nói tràn đầy hoảng loạn: "Đại Đế, ta biết lỗi rồi, sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi."

Bạch Cẩm bình tĩnh đi lên trên.

"Đại Đế! Đế Quân!"

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không bay lên, hai sợi xích xiết chặt kéo hắn lơ lửng giữa không trung.

"Á!" Tôn Ngộ Không dốc hết sức, trên người bùng lửa, nhưng dù hắn giãy giụa cỡ nào cũng không thoát khỏi xiềng xích giam cầm.

Tôn Ngộ Không không thể giãy khỏi xiềng xích, bèn ngẩng đầu vội vã gọi: "Đại Đế, rốt cuộc mẫu thân ta là ai? Nàng đang ở đâu?"

Bình Luận (0)
Comment