Bỗng nhiên thân thể Long Hậu khựng lại giữa không trung, nàng thốt lên đầy kinh ngạc: "Cửu Tự Chân Ngôn thần thông của Đạo môn!"
Bát Bộ Thiên Long Quảng Thiên Bồ Tát lắc đầu: "Không, đây là 'Cửu Tự Chân Ngôn' thần thông của Phật Giáo."
"Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Ngươi không sợ Thanh Long Giới tức giận, trừng phạt ngươi sao?"
"Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì tương lai của Long tộc, chắc chắn Thanh Long sẽ hiểu chúng ta."
Bát Bộ Thiên Long Quảng Thiên Bồ Tát bình tĩnh nhìn Hải Nhãn, trông thấy bên trong Hải Nhãn dần hiện ra một con Thủy Long. Hai mắt hắn chợt sáng ngời, long mạch trong Hải Nhãn đã xuất hiện!
Bát Bộ Thiên Long Quảng Thiên Bồ Tát hô: "Chém!"
Đại trận bao phủ Hải Nhãn lập tức hóa thành một thanh Đồ Long Bảo Đao hung hăng hạ xuống, chém vào long mạch của Đông Hải bên trong Hải Nhãn. Rầm! Long mạch nát vụn, Hải Nhãn bạo động.
Đông Hải Long Hậu trợn to mắt, tức giận quát: "Ngao Thiên, chém đứt long mạch của Đông Hải tức là ngươi đang diệt Long tộc đó!"
"Ta đang cứu vớt Long tộc!"
Nháy mắt cả Đông Hải long trời lở đất, đáy biển và đại địa ầm ầm lệch khỏi vị trí, mạch nước ngầm phun trào, trên bầu trời Đông Hải phủ kín mây đen, gió lớn cuốn phăng tất cả, cả Đông Hải dâng sóng cả cuồn cuộn.
Vô số tiên thần ẩn cư ở Đông Hải đều hoảng sợ nhìn biến hóa xung quanh. Khí cơ ở Đông hải rối loạn, khi khí cuồng bạo chưa từng thấy.
Tiếp đó, Nam Hải và Bắc Hải cũng xảy ra biến hóa tương tự.
Trong Điểu Sào trên Thiên Đình, Bạch Cẩm nằm trong suối nước nóng bỗng ngồi bật dậy, lập tức lao ra khỏi bể bơi. Một chiếc khăn tắm hoa lệ từ đằng xa bay tới, khoác lên người hắn rồi rơi xuống cạnh bể bơi.
Hai mắt Bạch Cẩm lóe lên ánh sáng nhạt, nhìn xuống dưới, tầm mắt xuyên qua Cửu Trọng Thiên nhìn chằm chằm vào tứ hải ở Địa Tiên Giới. Hắn nhìn lướt qua Đông Hải Nam Hải, Bắc Hải, sau đó tập trung vào Tây Hải phẳng lặng. Nhất định là Tây Hải đã xảy ra biến cố.
Trong Dao Trì, Ngọc Hoàng Đại Đế cũng phất tay ra hiệu cho ca vũ dừng lại. Hắn búng tay, một chiếc gương tinh mỹ bay ra, trong gương không ngừng hiện lên khung cảnh ở tứ hải. Đông Hải, Nam Hải, Bắc Hải đang làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì mình tặng Tây Hải Vương Đạo Thần Châu làm bọn hắn bất mãn?
Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức chìm vào suy tư. Hạo Thiên còn cái gì dỡ ra được nhỉ? Hình như tất cả những thứ đáng giá đều bị mình mượn đi thế chấp cho ngân hàng rồi!
Nếu không phải ngân hàng không cần Lăng Tiêu Bảo Điện thì trẫm đã thế chấp luôn rồi. Tiêu tiền sướng ghê, tiêu tiền mãi thì sướng mãi.
Trong lúc Ngọc Hoàng đang lảm nhảm trong lòng, Hạo Thiên và Dao Trì đang du sơn ngoạn thủy dưới Hạ Giới đồng thời dừng bước. Hai người cũng chú ý tới sóng dao động ở tứ hải.
Dao Trì đanh giọng nói: "Long mạch ở Đông Hải, Nam Hải và Bắc Hải đều bị chém đứt, e là Tây Hải đã xảy ra chuyện."
Hạo Thiên Thượng Đế nhắm mắt, sau đó bỗng mở choàng mắt, giận dữ quát: "Tây Hải to gan!"
Dao Trì vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Lượng kiếp bắt đầu, thiên cơ không rõ, Tây Hải nhân cơ hội phản bội Thiên Đình, đầu quân vào Phật Giáo.
Hiện giờ Đông Hải Long Vương, Nam Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương đang đại chiến với Bát Bộ Thiên Long của Phật Giáo trong Tây Hải.
Đám Thái Bạch Kim Tinh, Thân Công Báo cũng đang chiến đấu vì tôn nghiêm của Thiên Đình ta."
"Ngọc Hoàng thì sao?"
Hạo Thiên Thượng Đế sầm mặt nói: "Đừng nhắc đến hắn nữa."
Dao Trì cất giọng bất thiện: "Đây là Thiện Thi của ngươi hả? Suốt ngày ca múa thái bình?"
Hạo Thiên hậm hực nói: "Chẳng phải Trương Bách Nhẫn do ngươi dạy sao?"
"Ta thấy đây là bản tính của ngươi thì có!"
"Được rồi! Ngươi nói thế nào là thế ấy!"
"Chúng ta mới ở bên nhau mấy lượng kiếp, vậy mà ngươi đã bắt đầu qua loa lấy lệ với ta?"
"Ta không hề. Thôi, lát nữa nói tiếp."
"Ngươi không còn gì để nói với ta nữa đúng không?"
"Ngươi đừng có vô lý!"
"Bây giờ ngươi chê ta gây gổ vô lý rồi hả?"
Hạo Thiên cạn lời nhìn Dao trì, mệt tim quá đi! Đột nhiên hắn hơi hâm mộ Ngọc Hoàng Đại Đế, ngồi trên Thiên Đình vẫn tốt hơn.
"Ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Vẻ mặt Hạo Thiên Thượng Đế thoáng thay đổi, đột nhiên hắn ngẩng đầu nói: "Có đạo hữu tới!"
Dao Trì lập tức lại khôi phục khí chất sang quý dịu dàng, nụ cười dịu dàng nở trên môi.
Một lão giả gầy gò im hơi lặng tiếng xuất hiện trên bầu trời, bước từng bước xuống dưới, sau đó chắp tay nói: "Bái kiến Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Vương Mẫu!"
Hạo Thiên và Dao Trì cùng chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến Côn Bằng sư huynh!"
Ba người đứng nhìn nhau, bầu không khí trong thiên địa bỗng trở nên nặng nề, ngưng trệ trong nháy mắt, tựa như mảnh thiên địa này không thể dung chứa sự tồn tại của ba người, có thể sập trời lở đất bất cứ lúc nào.
Hạo Thiên Thượng Đế khẽ mỉm cười hỏi: "Côn Bằng sư huynh đến ngăn cản ta sao?"
Côn Bằng Yêu Sư cười ha hả: "Đừng nói ngăn cản.
Ta chỉ tìm sư đệ luận đạo mà thôi. Tiểu bối đánh cờ không đến mức khiến sư đệ ra tay."
Bầu không khí nặng nề trong thiên địa lập tức thả lỏng.
Hạo Thiên Thượng Đế chỉ tay, trong núi rừng thình lình mọc lên một tòa lương đình, mái cong góc đấu, khắc rồng vẽ phượng, vô cùng hoa lệ. Trong lương đình có một bàn cờ.
Hạo Thiên vừa cười vừa nói: "Nghe nói sư huynh giỏi mưu toan lòng người, ta cũng muốn đánh một ván cờ với sư huynh."
Hắn chìa tay: "Mời sư huynh!"
Hai người đi vào trong lương đình, cầm quân đen quân trắng bắt đầu đánh cờ.
Dao Trì đứng bên cạnh Hạo Thiên nhìn ván cờ, dáng vẻ hiền thục, không nói một câu.
Hạo Thiên Thượng Đế cất lời: "Đã đánh cờ sao có thể thiếu trà ngon. Dao Trì, ngươi đi pha một ấm trà đến đây."
Dao Trì dịu dàng đáp: "Được!" sau đó xoay người đi bước nhỏ ra ngoài.