Côn Bằng Yêu Sư khen ngợi: "Sư muội hiền lương thục đức, dịu dàng uyển chuyển. Sư đệ thật có phúc."
Hạo Thiên Thượng Đế cười sang sảng: "Phải dạy chứ, không nghe lời thì răn dạy một trận, dần dà sẽ tốt thôi."
"Sư huynh, đến lượt ngươi hạ cờ."
Côn Bằng Dược Sư nhìn bàn cờ, nói: "Nước cờ của sư đệ bộc lộ sự sắc bén, ngươi muốn giết rồng đây mà!"
"Sư huynh thận trọng lão làng, ẩn giấu sát khí, khiến sư đệ vô cùng kính phục."
"Sư đệ cho rằng ai sẽ thắng ván cờ này?"
"Vậy thì phải xem người ngoài ván cờ."
"Tam giới đều nằm trong ván cờ, làm gì có ai ngoài ván cờ? Sư đệ, ngươi sắp thua rồi."
"Sư huynh lấy chúng sinh tam giới làm quân cờ, nhưng có vài quân cờ ngươi không khống chế được."
Hạo Thiên Thượng Đế đè ngón tay lên một quân cờ trắng.
"Chiếp!" Trên bàn cờ loáng thoáng vang lên tiếng hạc kêu, một con Bạch Hạc Lượng Sí bay thẳng lên, mấy quân cờ đen xung quanh vỡ 'rắc rắc rắc' dưới tầm bao phủ của Bạch Hạc.
Côn Bằng Yêu Sư mỉm cười lên tiếng: "Nếu không khống chế được thì phế bỏ nó."
Côn Bằng Yêu Sư tùy ý hạ một quân cờ đen, đặt bộp bên cạnh quân cờ trắng. Trên quân cờ đen tỏa ra một đạo kim quang, hình thành một tấm lưới màu vàng phủ lên Bạch Hạc, kéo vào trong bàn cờ.
...
Trên Thiên Đình, Bạch Cẩm đi ra ngoài Điểu Sào, vươn tay về phía Tây ấn một phát. Một bàn tay màu xanh xuyên qua Cửu Trọng Thiên, túm lấy Tây Hải.
Đột nhiên bàn tay màu xanh trở nên vặn vẹo rồi biến mất không còn tăm hơi. Một vị Phật Đà đầu đầy bướu ngưng hiện từ hư không, xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm đanh mặt nói: "Đa Bảo Như Lai Phật!"
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Câu Trần Đại Đế, với thân phận của ngài thì cần gì phải làm khó tiểu bối?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Như Lai Phật Tổ, sắc mặt khó coi: "Sư huynh, có cần phải làm khó nhau như vậy không?
Tây Hải công khai phản bội, Thiên Đình mất sạch thể diện, chẳng khác nào tát sư thúc một phát đau điếng!"
Như Lai Phật Tổ nở nụ cười nhẹ, thân ảnh to lớn mờ dần rồi biến mất trên bầu trời.
Một khắc sau, Đa Bảo ăn mặc giản dị xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm. Hắn nói: "Sư đệ có muốn đánh một ván cờ với ta không?"
Bạch Cẩm im lặng giây lát, thở dài một hơi rồi chìa tay mời: "Mời sư huynh vào trong!"
Hai người đi về phía Điểu Sào, ngồi ở trước bàn tròn bên cạnh hồ nước. Về chuyện chơi cờ chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, sau khi ngồi xuống hai người cũng không nói tới chuyện chơi cờ.
Đa Bảo Như Lai Phật Tổ mỉm cười nói: "Sư đệ vậy mà giao Lạc Bảo Kim Tiền cho Thân Công Báo, chính là do đoán được Tây Hải sẽ đầu nhập cho phương Tây?"
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Không sai, lúc trước đúng là có suy đoán, nhưng không ngờ động tác của các ngươi lại nhanh như vậy cho nên chuẩn bị cũng không đầy đủ. Trong dự đoán của ta hẳn là sau Tây Du lượng kiếp thì Tây Hải mới đầu nhập cho phương Tây, mượn thế đại hưng không thể ngăn cản."
"Sớm cũng tốt, muộn cũng tốt, đều là kết cục đã định.
Không biết sư đệ suy đoán từ đâu mà ra?"
Bạch Cẩm vuốt tóc một cái, nói: "Chắc nhờ trực giác!"
Đa Bảo Như Lai cười ha hả nói: "Phật Giáo ta tìm mọi cách mưu đồ vậy mà lại bị trực giác của ngươi cảm nhận được."
Bạch Cẩm lộ ra một nụ cười thật thà nói: "Sư huynh, ngươi hiểu ta mà. Lúc ở trong Tiệt Giáo ta đã có một loại bệnh, loại bệnh này ta gọi là chứng hoang tưởng bị hại. Bệnh này vừa phát tác ta liền cảm giác toàn bộ điêu thần luôn muốn hại ta. Lần trước đi Tây Hải một chuyến, bệnh này lại phát tác làm cho tâm thần ta không yên, tự nhiên cũng chú ý tới nhiều người ở Tây Hải."
Đa Bảo Như Lai cười ha hả nói: "Bệnh này ngược lại rất thú vị, nhưng sư đệ, có bệnh thì phải trị, kéo dài thì không tốt."
"Đa tạ sư huynh quan tâm! Thiên địa bất công, bệnh này không thể chữa được!” Bạch Cẩm bất đắc dĩ thở dài.
Đa Bảo Như nhìn về phía dưới nói: "Sư đệ, chuyện Tây Hải đã không thể vãn hồi, ván này là ta thắng."
"Sư huynh, vậy cũng chưa chắc!"
"Ồ! Sư đệ còn có thủ đoạn khác?”
"Sư huynh ở chỗ này, cho dù ta có thủ đoạn cũng không phát huy được!"
Đa Bảo Như Lai mỉm cười nói: "Ta biết sư đệ còn có một át chủ bài là đại đội chấp pháp, nhưng hiện tại bọn hắn cũng không rảnh bận tâm đến Tây Hải.”
Bạch Cẩm híp mắt một chút nói: "Có lẽ Nhiên Đăng và các Phật Giáo đại năng khác không ngăn được đại đội chấp pháp."
"Nếu thêm Yêu Thánh Yêu tộc thì sao?"
Bạch Cẩm biến sắc, Yêu Thánh Yêu tộc đều là Chuẩn Thánh thượng cổ, Bạch Trạch còn là đại năng giả hiếm có ở hồng hoang. Yêu tộc và Phật Giáo liên thủ thì đúng là có thể ngăn được đại đội chấp pháp.
Bạch Cẩm cảm thán nói: "Sư huynh quả là một chút cơ hội cũng không cho ta mà! Nhưng muốn nói tất thắng thì còn hơi sớm."
"Sư đệ còn có thủ đoạn gì nữa?”
"Trong Tây Hải còn có Thân Công Báo, hắn cũng không đơn giản như vậy!” Thân Công Báo, trong đầu Đa Bảo Như Lai theo bản năng hiện lên một trung niên bỉ ổi với hai bên râu ria, một hạng người láu cá, hắn còn có thể có thủ đoạn gì?
...
Trong biển sâu Tây Hải, rất nhiều Long Vương đại chiến, dòng nước ngầm cuồn cuộn không ngớt.
Đông Hải Long Vương Ngao Quảng phẫn nộ kêu lên: "Ngao Khâm, ngươi nghiền nát long mạch của Đông Hải ta, thù này không đội trời chung."
Nam Hải Long Vương phun ra một ngụm, từng giọt nước xuyên qua lân giáp của Long Phật phía trước, trong nháy mắt máu tươi bắn tung tóe, thủy quang màu lam từ trong cơ thể Long Phật xuất hiện, vây quanh giam cầm Long Phật.
Nam Hải Long Vương cũng quay đầu nhìn về phía Thủy Tinh Cung, ánh mắt xuyên qua hải vực trăm triệu dặm, phẫn nộ gào thét nói: "Ngao Khâm, cho dù ngươi đến Phật Giáo, ta cũng nhất định sẽ trấn áp ngươi."
Bắc Hải Long Vương cũng phẫn nộ nhìn về phía Tây Hải Long Vương, ra tay tàn nhẫn hơn vài phần.