Bên trong Tây Hải, Ngao Khâm lao ra cuống quýt chạy trốn thật xa.
Đồ Sơn Tích Ngọc theo sát phía sau hét lớn: “Ngao Khâm, không được chạy."
Hai thân ảnh nhanh chóng bay ra xa.
Đại yêu Lỏa Ngư nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức cũng bay nhanh ra xa chạy trốn, các yêu ma khác ồ lên tháo chạy.
“Đạo hữu, xin dừng bước!" Thân Công Báo xuất hiện trước người đại yêu Lỏa Ngư, tay cầm trường tiên ngăn chặn đường đi.
Đại yêu Lỏa Ngư hừ một tiếng, khàn giọng nói: “Muốn ngăn cản ta? Ngươi còn thiếu chút nữa."
Nháy mắt thân ảnh bay tán loạn, thân hóa thành ngàn vạn mảnh lao xuống biển.
Thân Công Báo do dự một lúc rồi cũng không đuổi theo, đại yêu Lỏa Ngư không dễ đối phó, bây giờ phải lấy việc Tây Hải làm trọng.
…
Trên không trung Tây Ngưu Hạ Châu, Đồ Sơn nữ kiều quất xuống một roi, oành ~ Tây Hải Long Vương thét dài.
Tây Hải Long Vương ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, hét lên nói: “Đồ Sơn Hồ Yêu, Tây Hải Long tộc ta xưa nay không thù không oán với các ngươi, vì sao phải đuổi cùng giết tuyệt như vậy?"
Đồ Sơn nữ kiều đứng trên đám mây, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ra tay vì hậu bối cần lý do không."
“Hậu bối? Ai? Tây Hải Long tộc ta cũng không đắc tội với Thanh Khâu nhất mạch.”
“Bạch Cẩm.”
Cả người Ngao Khâm run lên, Câu Trần Đại Đế? Làm sao hắn lại trở thành hậu bối của Thanh Khâu Hồ Yêu rồi? Từ khi nào vậy chứ?
Phút chốc trong lòng Ngao Khâm trở nên mờ mịt, chẳng lẽ những việc mà hắn làm đều nằm trong kế hoạch của Câu Trần Đại Đế sao?
Đồ Sơn nữ kiều tung giá bút trong tay, hóa thành một ngọn núi ầm ầm hạ xuống.
Ngao Khâm ngẩng đầu lên nhìn một cái, trong lòng thông suốt, trốn không thoát rồi. Hắn mở miệng để một quả long châu màu vàng chui ra. Long châu rực cháy, lửa cháy bay về phía Thanh Long Giới ở phía Đông, một thân kim quang mờ dần, hơi thở dồn dập.
Trong rặng núi, đại yêu Lỏa Ngư đang bay thầm mắng: “Tây Hải Long Vương đúng là cái loại vô dụng, có ưu thế như vậy mà còn thất bại được, quả nhiên là phế vật.
Phật Giáo cũng là loại vô dụng, đứng đầu là Bát Bộ Thiên Long mà kết quả vẫn bị Tam Hải Long vương đánh chạy trốn chết, tất cả đều là phế vật."
Đại yêu Lỏa Ngư nghĩ đến Thân Công Báo theo bản năng, lộ ra một nụ tươi cười trào phúng, lại dám hô lên với ta rằng đạo hữu xin dừng bước? Thực sự cho rằng hắn có thể gọi tên mà giết người được à?
Thiên địa đột nhiên tối sầm, trong lòng đại yêu Lỏa Ngư cả kinh, sao lại thế này? Vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một ngọn núi ầm ầm đổ xuống, dưới ngọn núi là một con rồng dài mười thước đang bị đè nặng.
Đại yêu Lỏa Ngư đột nhiên trợn tròn mắt, chợt kêu lên: “Không hay rồi."
Sau đó vội vàng phóng về phía trước, uy lực kinh thiên động địa giáng xuống, lập tức trấn áp đại yêu Lõa Ngư ngay tại chỗ.
Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Đại yêu Lõa Ngư hồi tưởng lại một giọng nói: “Đạo hữu, xin dừng bước!"
Ầm~ Quả núi rơi xuống, đất rung núi chuyển, một quả núi đứng sừng sững trên mặt đất.
Đồ Sơn Tích Ngọc ở trên không trung từ từ bay xuống đứng trên đỉnh núi nói: “Núi này tên là Áp Long Sơn!"
……….
Bên trong Tây Hải, Thân Công Báo thu hồi Lạc Bảo Kim Tiền, mang Thái Bạch trở về Thiên Đình.
Quan Thế Âm Bồ Tát ở bên trong đã bất đắc dĩ rời đi, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc Tây Hải Long Vương bị làm sao, sau khi thôn tính Tây Hải nên đi về phía Tây ngay lập tức để kết thúc sự tình ở Tây Hải đi chứ, vì cái gì lại giống như mất trí mà đuổi giết vị phu nhân kia thế? Đây không phải là một kiếp nạn sao?! Với trí tuệ của Tây Hải Long Vương thì không nên như thế mới đúng.
…
Bên trong Điểu Sào, Bạch Cẩm âm thầm khen ngợi Thiên đạo, làm không tồi, lần sau tiếp tục cố gắng, ngoài mặt thì mỉm cười nói: “Sư huynh, hình như lần này ta lại thắng rồi!".
Đa Bảo Như Lai trầm mặc một chút rồi nói: “Sư đệ, lần này chỉ là ngươi may mắn thôi.”
“May mắn cũng là một loại thực lực."
“May mắn có thể thắng được nhất thời, nhưng không cách nào thắng được lâu dài. Sư đệ, trận tiếp theo ngươi sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu."
Bạch Cẩm lộ ra ý cười, nói: “Ta có vô lượng công đức bên người!"
Đa Bảo đột nhiên không nói nên lời, trong lòng tràn ngập ghen tỵ, hâm mộ, khinh thường nói: “Sư đệ, có dám bỏ qua công đức không? Công bằng của chúng ta ở đâu chứ?"
Bạch Cẩm lắc đầu nói: “Không cần đâu."
Đa Bảo Như Lai lập tức đứng dậy, xoay người nhanh chóng rời đi, Bạch Cẩm cũng không ngăn cản.
…
Bên trong Thiên Đình, Bạch Cẩm tiễn Đa Bảo Như Lai đi rồi, trong nháy mắt bóng dáng cũng biến mất ở Điểu Sào, xuất hiện phía trước Ngưng Lộ Điện, cất bước đi về phía thần điện.
Bên trong Ngưng Lộ Điện tràn ngập uy áp, tì nữ cùng thị vệ đều cúi đầu cung kính làm việc, không dám có chút sơ xuất nào.
Bạch Cẩm đi vào bên trong một tòa đại điện, Ngọc Hoàng Đại Đế mặc long bào đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, xung quanh đã ngừng ca hát nhảy múa.
Bạch Cẩm đi vào chắp tay nói: “Bái kiến sư thúc!"
Ngọc Hoàng Đại Đế bình tĩnh nói: “Tây Hải Long Vương hắn thật to gan."
Mặc dù bản thân mình cũng không muốn làm việc vất vả, chỉ muốn nhàn nhã vô tư trải qua Phật Hưng kiếp, không ngờ Tây Hải lại dám phản bội. Tuy mình không có nhiều tham vọng nhưng mình sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, thật giống như một cái bạt tai tát thẳng vào mặt.
Giờ phút này Ngọc Hoàng Đại Đế cảm giác như mình biến thành một trò cười, một trò cười nổi tiếng khắp tam giới.