Ngọc Hoàng Đại Đế cau mày nghi ngờ nói: “Chuyện này khả thi thật sao?”
“Sư thúc, thê tử của Tam thái tử Tây Hải tư thông với người khác, tin tức như vậy chắc chắn sẽ khiến chúng sinh ở hồng hoang nháo nhào đi tìm hiểu.
Sau đó đến lúc thích hợp thì bịa đặt một câu chuyện rồi tung ra, lập tức có thể dẫn dắt dư luận, đại ý của câu chuyện là Vạn Thánh Công Chúa và Cửu Đầu Trùng ái mộ nhau trải qua cuộc sống chung giường chung chiếu.
Bỗng một hôm, Quan Thế Âm Bồ Tát tổ chức Phật hội, mời Vạn Thánh Công Chúa và Tam thái tử Tây Hải đến dự. Trong đại hội, Tam thái tử Tây Hải nhìn trúng Vạn Thánh Công Chúa, vì vậy đã nhờ Quan Thế Âm Bồ Tát mai mối và cung cấp cho Quan Thế Âm một số lợi ích.
Quan Thế Âm Bồ Tát vui vẻ đồng ý, nhiều lần tìm cơ hội để Tam thái tử Tây Hải gặp Vạn Thánh Công Chúa, nhưng Vạn Thánh Công Chúa có tình cảm sâu đậm với Cửu Đầu Trùng, vẫn luôn không để ý đến Tam thái tử Tây Hải.
Tam thái tử Tây Hải không theo đuổi được, trong cơn tức giận đã dùng danh tiếng của Tây Hải đến Bích Ba Đàm cầu hôn. Chủ nhân Bích Ba Đàm nghe nói Tam thái tử Tây Hải đến cầu hôn thì vô cùng mừng rỡ, bất chấp sự phản đối của Vạn Thánh Công Chúa mà đồng ý cửa hôn sự này.
Trước ngày đại hôn, Vạn Thánh Công Chúa và Cửu Đầu Trùng sinh li tử biệt, Vạn Thánh Công Chúa bảo Cửu Đầu Trùng hãy quên nàng đi và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng đến ngày đại hôn, Cửu Đầu Trùng lén lút lẻn vào Tây Hải, định mang Vạn Thánh Công Chúa đi, nhưng không ngờ lại bị Tam thái tử phát hiện. Sau một hồi ẩu đả, tam hoàng tử Tây Hải bại trận.
Cửu Đầu Trùng vì bảo vệ Vạn Thánh Công Chúa mà một đường giết ra Tây Hải, chết nhiều đến nỗi Tây Hải máu chảy thành sông, rồng chạy cá bơi, khắp nơi hỗn loạn.
Kể từ đó, Cửu Đầu Trùng và Vạn Thánh Công Chúa ở ẩn trên núi, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”
Ngọc Hoàng Đại Đế há hốc mồm, vẻ mặt có hơi đờ đẫn, nghe Bạch Cẩm kể cứ như một câu chuyện có thật.
Bạch Cẩm cười hỏi: “Sư thúc, người thấy câu chuyện của ta thế nào?”
Ngọc Hoàng Đại Đế nghi ngờ hỏi: “Đây không phải là sự thật sao?”
“Đương nhiên không phải sự thật, ta vừa mới bịa ra, chỉ là một câu chuyện qua loa sơ sài, vẫn cần phải trau chuốt cẩn thận. Ví dụ như thêm vào câu chuyện của Thiên Đình chúng ta, rồi lại thêm vào chuyện Tây Hải làm loạn. Ý ta muốn nói là chúng ta phải lan truyền dẫn dắt chuyện này theo hướng của Cửu Đầu Trùng và Vạn Thánh Công Chúa, chứ không phải theo hướng Tây Hải.”
“Ha ha ha. Bạch Cẩm, ngươi thật giỏi biên soạn mà.”
Bạch Cẩm cười tủm tỉm nói: “Ta là Phó gia chủ tiểu thuyết gia đó nha!”
Ngọc Hoàng Đại Đế cười nói: “Câu chuyện này có hồi hộp, có chuyển hướng, có kiềm nén, có buông thả, kết thúc cũng khá hay. Một khi chuyện này lan truyền ra, thật sự sẽ không có ai quan tâm đến việc Tây Hải làm loạn nữa.
Bạch Cẩm, chuyện này ta giao ngươi.”
Bạch Cẩm liên tục lắc đầu nói: “Sư thúc, chuyện này ta không làm được, ta quá mức giản dị, lương thiện, không thích hợp làm những chuyện như vậy.
Ta tiến cử Thiên Bồng Nguyên Soái, nếu bàn đến bịa đặt gây chuyện thì nên tìm đến Thiên Hà thủy quân, bọn hắn rất chuyên nghiệp trong việc này.”
Ngọc Hoàng Đại Đế cảm thấy khó hiểu, không phải Thiên Hà thủy quân đang bảo vệ Thiên Hà sao? Có liên quan gì đến bịa đặt gây chuyện? Lại còn rất chuyên nghiệp nữa chứ, sao mà ta không biết gì hết vậy?
Nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế không nghi ngờ lời nói của Bạch Cẩm, liền nói: “Nếu đã là người mà Bạch Cẩm ngươi tiến cử, tất nhiên sẽ không hề thua kém, chuyện bịa đặt gây chuyện, không, phải là chuyện lùng bắt tên Ngao Liệt có hành vi không đứng đắn giao cho Thiên Bồng Nguyên Soái phụ trách, lùng bắt đưa về theo Thiên quy.”
Bạch Cẩm cười nói: “Ta thay mặt Thiên Bồng đa tạ bệ hạ tín nhiệm, hắn nhất định sẽ làm tròn sứ mệnh.”
…
Trong Tây Hải, Nam Hải Long Vương, Bắc Hải Long Vương và Đông Hải Long Vương mang theo thân thể trọng thương tiễn khách.
Tại một cung điện trong hậu cung, Tam Hải Long vương ngồi ở vị trí của khách nhân, Tây Hải Long Hậu ngồi ở chủ vị. Bên ngoài đại điện, các Tây Hải Long Tử, Long Nữ như Ngao Thốn Tâm bất an đứng chờ.
Đông Hải Long Vương nhìn về phía chủ vị, thở dài một hơi nói: "Haiz đệ muội, tại sao Ngao Khâm lại đi lên con đường này?"
Tây Hải Long Mẫu bình tĩnh nói: "Phật Giáo đang thịnh, đây là do số trời, hắn muốn mượn xu thế để dựng lên Long Du Cửu Tiêu."
Nam Hải Long Vương nhíu mày nói: "Phật Giáo đâu phải hạng dễ dãi, hắn muốn mượn tình thế của Phật Giáo không sợ bị thôn tính sao?"
"Hắn bằng lòng cược một trận."
Ngao Quảng thương cảm nói: "Tại sao bọn họ đều không nhìn ra thời đại của Long tộc chúng ta đã qua, bây giờ Tứ Hải ổn định đã rất may mắn rồi, nếu cứ đi tranh bá cũng chỉ mang đến tai họa cho Long tộc mà thôi."
Bắc Hải Long Vương yếu ớt nói: "Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi xử lý của chúng ta, giờ chỉ còn chờ ý chỉ của Thanh Long Giới! Về phần Ngao Liệt cứ giao hắn cho Thiên Đình xử trí! Số còn lại thì Long tộc Tây Hải chúng ta bảo vệ."
Đông Hải Long Vương khẽ lắc đầu nói: "Lần này Ngao Liệt làm việc quá mức, vậy mà dám lấy linh châu Ngọc Đế ban thưởng đi bày binh bố trận. Ngọc Đế mất hết thể diện, cho dù chúng ta muốn bảo vệ Ngao Liệt cũng không có cách nào."
Tây Hải Long Mẫu nhắm mắt lại, thần sắc thống khổ, nói: "Làm theo lời các vị huynh đệ nói đi."
Vù vù~ Một đạo kim quang chiếu xuống Tây Hải.
Bên trong Tây Hải Long Cung, Tam Hải Long Vương, Long Mẫu cùng với tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về hướng đó, ánh mắt mang theo vẻ ngưng trọng.
Ngao Quảng yếu ớt nói: "Tới rồi."
Tam Hải Long Vương và Long Hậu đứng dậy đi ra phía ngoài.