Bạch Cẩm cười gượng một tiếng, trong lòng khóc không ra nước mắt, ta cũng muốn bọn hắn tản đi nhưng lần này thật sự không phải ta làm mà! Uy bức hóa thân Thánh Nhân, ta không đến mức lỗ mãng như vậy.
Giọng nói to lớn của Thái Thượng Lão Quân vang lên giữa thiên địa: "Trời đất bất nhân, lấy vạn vật làm chó săn, Thánh Nhân bất nhân, lấy dân chúng làm chó săn. Trong thiên địa còn kiêu ngạo sao? Hư bất khuất, động du xuất. Hiểu biết sâu rộng nhưng vẫn nghèo khốn, không bằng thủ vô trung."
Có nghĩa là, trời và đất không quan trọng nhân từ, không có lòng nhân ái, đối xử với tất cả mọi thứ giống như đối xử với chó săn, mặc cho tất cả mọi chuyện tự sinh tự diệt.
Thánh Nhân cũng không nhân từ, đối đãi với dân chúng cũng giống như chó săn, mặc cho mọi người tự làm tự tức.
Trong thiên địa, chẳng phải giống như một cái ống thông gió sao? Nó trống rỗng mà không cạn kiệt, càng khuấy động gió càng nhiều, sinh sôi nảy nở không ngừng. Làm nhiều ngược lại càng khiến người ta hoang mang, càng không thể thực hiện được, không bằng cứ giữ hư tĩnh như vậy.
Ý nghĩa bên ngoài là đang nói ta chính là Thánh Nhân, hành đạo vô tình, không xem chúng sinh là gì cả.
Vụt. Đột nhiên có mấy bóng người hiện lên, hóa ra là các thần của Tư Pháp Thần Điện, tất cả đều mặc đồng phục màu đen, khoác áo khoác thêu hoa văn tơ vàng.
Đi đầu là đại đội chấp pháp với Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên, Kim Cô Tiên.
Phía sau là bốn vị chiến thần đời mới của Thiên Đình và cũng là các Tư Pháp Thiên Thần gồm Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính.
Triệu Công Minh chắp tay khấu đầu một cái thật thấp, cao giọng nói: "Thánh Nhân và thiên địa đều là biểu hiện cho đức độ, thiên địa vận chuyển theo lẽ tự nhiên, Thánh Nhân cũng vậy. Người như vậy thì Đạo cũng vậy.
Tự nhiên sinh tình, chứng tỏ tình chính là Đạo, kính mong sư bá đi đúng đường ngay.”
Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên, Kim Tiêu Tiên, Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính đồng thanh: "Mong sư bá (sư gia) đi đúng đường ngay!"
Vút. Bầu trời đột nhiên tối lại, giữa trời hiện lên một vầng trăng sáng, giữa vầng trăng ấy là thân hình xinh đẹp của Hằng Nga.
Hằng Nga tiên tử nhún mình hành lễ rồi nói: "Thái Thượng là người chí cao chí đại, có thể chấp nhận được âm dương thiên địa nhưng cớ sao lại không chấp nhận được một nữ tiên? Ta là Thái Âm Tinh Quân, phụng mệnh Câu Trần Đại Đế đến xin cho nữ tiên Thanh Khâu.”
Vù. Từng ngôi sao khổng lồ hiện lên giữa bầu trời, những ngôi sao đó lớn đến nỗi như có thể chạm tay là đến, trong mỗi một ngôi sao đều hiện lên một vị Tinh Quân.
Tất cả Tinh Quân đồng loạt vén thần bào rồi quỳ nửa người xuống, cúi đầu bái lạy, giọng nói hùng hồn vọng khắp thiên địa: "Ngũ Đấu Quần Tinh phụng mệnh Câu Trần Đại Đế, đến đây xin thay cho nữ tiên Thanh Khâu!"
Sau đó lại xuất hiện từng ngôi sao, đông đảo Tinh Quân hạ bái: "Nhị Thập Bát Túc phụng mệnh Câu Trần Đại Đế, đến đây xin thay cho nữ tiên Thanh Khâu!"
"Chúng tinh của Thiên Trụ Quần Tinh phụng mệnh Câu Trần Đại Đế, đến đây xin thay cho nữ tiên Thanh Khâu!”
"Chúng tinh thuộc Địa Sát Quần Tinh phụng mệnh Câu Trần Đại Đế, đến xin thay cho nữ tiên Thanh Khâu!
"Bắc Đẩu Quần Tinh phụng mệnh Câu Trần Đại Đế, đến xin thay cho nữ tiên Thanh Khâu!
...
Từng mảng sao sáng hiện lên, Chu Thiên Tinh Quân quỳ lạy cầu xin, thanh thế to lớn, từ cổ chí kim chưa từng có bao giờ.
Thạch Cơ và Cô Lương cũng tiến lên một bước, nửa quỳ xuống bái lạy: "Thư Ký Quan Thạch Cơ (Thần Tài Cô Lương) phụng mệnh Câu Trần Đại Đế xin thay cho nữ tiên Thanh Khâu!"
Bạch Cẩm đứng trước Đâu Suất Cung mặt nhăn mày nhó, phụng lệnh của ta? Ta đã hạ lệnh gì mà đến bản thân ta cũng không biết? Ta cảm thấy mình bị chơi xỏ rồi! Còn cả Thạch Cơ với Cô Lương nữa, các ngươi nên giúp ta chứng minh trong sạch chứ? Sao đến cả các ngươi cũng tát nước theo mưa như vậy.
"Đại đạo vô tình mới có thể vận chuyển thiên địa, Thánh Nhân vô dục mới có thể chấp chưởng quy tắc.” Giọng nói của Thái Thượng Lão Quân vang khắp thiên địa.
Oanh.
Trong thiên địa truyền ra áp lực cực lớn, tử khí tràn ngập, thụy khí muôn vàn, kim quang vạn trượng.
Một thần tọa khổng lồ xuất hiện trên cao, người ngồi trên long ỷ đó là pháp thân của Ngọc Hoàng Đại Đế, cao ba vạn trượng, uy nghiêm thần thánh.
Hai bên tay của Ngọc Hoàng Đại Đế là hai đội thị nữ cầm cờ, ô, quạt làm nghi trượng.
Ngọc Hoàng Đại Đế đứng dậy nói, tiếng nói vang khắp bốn phương: "Trời đất có tình nên vạn vật mới được sinh, Thánh Nhân cảm động từ nhân tâm nên thiên hạ mới được thái bình. Nhờ cái cảm ấy nên vạn vật trong thiên địa mới được soi rõ cái tình của mình.
Thái Thượng Lão Quân, vô tình mà ngươi nói nghĩa là phải coi chúng sinh là con kiến ư? Là do ngươi không thấy cái tình của chúng sinh, bản thân vô tình thì sao có thể thấy tình của chúng sinh?
Ta được Câu Trần Đại Đế ủy thác, đến xin thay nữ tiên Thanh Khâu, kính xin Thái Thượng Lão Quân suy nghĩ kỹ càng.”
Đồ Sơn Tích Ngọc giật mình quay sang nhìn Bạch Cẩm, kinh hãi nói: "Ngươi mời cả Ngọc Hoàng Đại Đế?"
Bạch Cẩm cười gượng nói: "Ta tốt xấu gì cũng là một vị Đại Đế, vẫn có mặt mũi làm chuyện này.”
Trong lòng thì đã chửi ầm lên rồi. Thôi xong, giờ không cãi được nữa rồi, cả cái Thiên Đình chỉ có Thái Thượng Lão Quân cùng Nguyệt Lão nương nương là có thể mời được Ngọc Hoàng Đại Đế, lần này chắc chắn là Thái Thượng Lão Quân tự mình bày chuyện. Hừ, lúc nãy ngươi ở trong Đâu Suất Cung thì tỏ vẻ rất tuyệt tình cơ mà? Không phải là không bao giờ gặp lại nữa sao?
"Than ôi.” Một tiếng thở dài vang vọng trời đất.