Trước Điểu Sào tại Thiên Đình, Bạch Cẩm lười biếng nằm trên ghế nấm, tắm nắng một cách nhàn nhã, thỉnh thoảng ném một viên dược hoàn vào miệng.
"Đế Quân."
"Đế Quân."
Thái Bạch Kim Tinh từ xa bước đến, đi vào Điểu Sào với vẻ mặt lo lắng.
Bạch Cẩm duỗi tay ra hiệu kêu: "Kim Tinh, ở đây!"
Thái Bạch Kim Tinh dừng bước, lập tức đi về phía Bạch Cẩm. Đi đến trước ghế, hắn lo lắng nói: "Aida Đế Quân! Sao ngươi còn có thời gian ở đây phơi nắng!"
Bạch Cẩm mở mắt cười nói: "Kim Tinh, lại xảy ra chuyện gì mà người vội vàng như vậy?"
Thái Bạch Kim Tinh lo lắng nói : "Còn không phải là chuyện của Đế Quân ngươi sao."
Bạch Cẩm khó hiểu nói: "Ta? Ta thế nào?"
"Còn không phải là chuyện lúc trước của ngươi sao. Hiện tại, các gia tộc và đại thế lực ở hồng hoang đều nhìn chằm chằm Thiên Đình. Bọn hắn đang đoán xem ngươi sẽ chết thế nào!
Đế Quân, nghe lão hủ một lần đi, mau chuẩn bị chút lễ vật đến Đâu Suất Cung xin lỗi! Có lẽ sẽ không chết quá khó coi."
Bạch Cẩm nói: "Đây là ý của bệ hạ?"
"Bệ hạ sẽ đi cùng ngươi. Bệ hạ nói, cho dù có mất mặt Thiên Đế thì cũng sẽ giữ cho ngươi an toàn.
Bản thân bệ hạ cũng không hiểu nổi, sao lúc đó lại nóng nảy làm ra những chuyện bốc đồng như vậy với ngươi. Giờ đây người muốn bù đắp, hy vọng vẫn chưa muộn."
Bạch Cẩm ném một viên dược hoàn vào miệng, làu bàu nói: "Thay ta truyền lời với bệ hạ, đa tạ ý tốt của hắn, nhưng xin lỗi thì không cần, Thái Thượng Lão Quân không phải thần nhỏ nhen."
Thái Bạch Kim Tinh ở bên cạnh sốt ruột nói: "Ôi ~ Đế Quân, ngài đừng ăn nữa, Thánh Nhân tức giận hủy diệt thiên địa! Thiên Đình chúng ta đều không chịu nổi."
Nhồm nhoàm~ nhồm nhoàm~ nhồm nhoàm~ Bạch Cẩm nhai càng vui hơn.
Thái Bạch Kim Tinh khịt khịt mũi. Thơm quá! Hắn không nhịn được hỏi một câu: "Đế Quân ngài đang ăn cái gì vậy?"
Bạch Cẩm giơ cái bình bạch ngọc trong tay lên, cười nói: "Cái này là Cửu Chuyển Kim Đan vị thịt nướng, Đâu Suất Cung mới đem đến tặng, vẫn còn nóng hổi, ngươi có muốn nếm thử không?"
Khóe miệng Thái Bạch Kim Tinh co rút, tâm trạng lo lắng nhất thời như bị dội một chậu nước lạnh, Đâu Suất Cung còn đưa Cửu Chuyển Kim Đan tới sao? Như vậy chẳng phải chúng ta đang lo lắng vô ích? Tính tình Thái Thượng Lão Quân tốt thế à? Nhi tử ruột của ta chắc cũng chỉ như vậy!
"Kim Đan thì Đế Quân tự mình thưởng thức đi!"
"Đúng rồi, ngươi vừa mới nói bệ hạ cũng sẽ đi xin lỗi?"
"Không có việc gì, Đế Quân ngài từ từ mà thưởng thức, cẩn thận kẻo bị nghẹn, tiểu thần xin cáo lui." Thái Bạch Kim Tinh nhanh chóng quay người khống chế tường vân bay đi.
Bạch Cẩm nói thầm một câu: "Đan dược nhiều lắm, ăn không hết nổi!" Ức ~ Hắn nấc một cái rồi tiếp tục thảnh thơi nằm trên ghế.
…
Chạng vạng, trong Thiên Đình thắp lên từng ngọn thần đèn. Ở Đâu Suất Cung, một viên minh châu tỏa sáng rực rỡ trên không trung, tựa như ánh sáng mặt trời chiếu sáng cả cung điện.
Thái Thượng Lão Quân cưỡi Đại Giác Ngưu từ trên cao hạ xuống trước Đâu Suất Cung.
Kim Giác đồng tử vội vàng tiến lên, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người nhanh đi xem Luyện Đan Thất đi! Đã xảy ra chuyện rồi."
Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân khẽ biến, gật gật đầu, mang theo gương mặt tươi cười bước vào đại sảnh, lập tức đi đến Luyện Đan Thất. Trong đầu nảy sinh rất nhiều ý nghĩ, Luyện Đan Thất thì có cái biến gì chứ? Chẳng lẽ Tích Ngọc cũng bắt đầu luyện đan? Ta có nên tự tay dạy cho nàng không? Hắn lại không nhịn được mỉm cười.
Khoảnh khắc bước vào Luyện Đan Thất, nụ cười của Thái Thượng Lão Quân đột nhiên cứng đờ, cả người đông lại. Hồ lô ngọc đựng đan dược bên trong Luyện Đan Thất bây giờ đã trống rỗng, tất cả đan dược đều không thấy đâu nữa.
Trong đầu Thái Thượng Lão Quân chỉ có một ý nghĩ: "Đan dược của ta đâu? Đan dược của ta chạy đi đâu?"
Hậu viện truyền ra một giọng nói ân cần: "Lí Nhĩ, đến ăn cơm nào."
Lúc này Thái Thượng Lão Quân mới khôi phục tinh thần, sắc mặt khẽ thay đổi đi về phía hậu viện.
Hậu viện, ánh đèn lấp lánh, Thái Thượng Lão Quân cùng Đồ Sơn Tích Ngọc ngồi dưới đèn lồng, trước hoa dưới trăng.
Thái Thượng Lão Quân cười nói: "Đã lâu không nếm qua đồ ăn ngươi làm."
Đồ Sơn Tích Ngọc dịu dàng cười nói: "Chỉ cần từ nay về sau ngươi đừng chán là được."
"Đúng rồi, ta vừa mới mang về một số tư liệu luyện đan, sau khi mang vào Luyện Đan Thất thì phát hiện tất cả đan dược đều đã biến mất, ngươi có cất chúng đi rồi không?"
Đồ Sơn Tích Ngọc ôn nhu nói: "Đan dược của ngươi ta đem tặng Bạch Cẩm hết rồi."
Thái Thượng Lão Quân hốt hoảng kêu lên: "Tặng Bạch Cẩm?"
Đồ Sơn Tích Ngọc nhíu mày nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ không thể tặng à?"
Vì chuyện của chúng ta, Bạch Cẩm đã chạy trước chạy sau, bày rất nhiều mưu kế cho chúng ta, thậm chí còn dành rất nhiều tâm huyết để mời chúng thần Chu Thiên, ngay cả Thiên Đế cũng mời tới luôn.
"Ta tặng đan dược của ngươi để trả ơn hắn, có gì không thể?"
Khóe miệng Thái Thượng Lão Quân co rút, miễn cưỡng cười nói: "Tặng thật là tốt, tặng thật sự là quá tốt. Cho dù ngươi không tặng thì ta cũng sẽ tặng, làm thần phải biết báo đáp ân tình, Tích Ngọc ngươi đúng là một thê tử hiền hậu."
Đồ Sơn Tích Ngọc cười cười gắp một miếng thịt để vào trong bát của Thái Thượng Lão Quân, ôn nhu nói: "Nếm thử tay nghề của ta xem."
Thái Thượng Lão Quân cúi đầu ăn cơm, trong lòng âm thầm rơi lệ, đan dược ta vất vả luyện chế mấy ngàn năm mất rồi, tất cả đều mất hết rồi!
…